Tịch Ứng Tình có ý định lập hắn làm hạ nhiệm chưởng giáo, cho hắn áp lực quá lớn, để cho Giang Nam cũng muốn mượn nhờ không ngừng chiến đấu, đến nhanh chóng tăng lên tu vi thực lực!
Long Hổ tông sơn môn, có người chạy ra đón chào, dò hỏi:
– Vị đạo huynh này, đến Long Hổ tông ta cần làm chuyện gì… Ngươi là Giang Nam Giang Tử Xuyên!
– Đúng là Giang mỗ.
Giang Nam nho nhã lễ độ, cười nói:
– Xin hỏi Chung Nhạc sư huynh có ở đây không?
Đạo nhân kia sắc mặt kịch biến, khẩn trương vạn phần nói:
– Ngươi tìm Chung Nhạc sư huynh ta có chuyện gì?
Giang Nam nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cười nói:
– Ngươi nói, Giang mỗ đến đây hướng hắn khiêu chiến.
Đạo nhân kia nghe vậy, vội vàng dựng lên Thương Vân, hướng ở chỗ sâu trong Long Hổ tông bay đi, kêu lớn:
– Giang Nam đến đá cửa, muốn huyết tẩy Long Hổ tông ta!
– Ta là tới khiêu chiến Chung Nhạc, không phải đến huyết tẩy Long Hổ tông! Vị đạo huynh này, tốc độ phi hành của ngươi quá chậm, ta tiễn ngươi một đoạn đường!
Giang Nam há miệng phun ra một hơi, Phong Lôi đại tác, đem đạo nhân kia thổi bay, thẳng đến ngoài mười dặm, Phong Lôi mới dần dần bình thường lại. Đạo nhân kia té xuống đất, nhảy vào trong động phủ của Chung Nhạc.
– Giang Nam giết đến sơn môn Long Hổ tông ta, hướng ta khiêu chiến?
Trong động phủ, Chung Nhạc lông mày giương lên, vỗ án cười lạnh nói:
– Tiểu tử này thật lớn mật, lần trước ở bên trong Thái Huyền Thánh tông, ta đã buông tha hắn một lần, không nghĩ tới hắn rõ ràng còn dám đến Long Hổ tông ta tìm xui!
– Chung Nhạc sư đệ, lần này Giang Nam quang minh chính đại tới khiêu chiến ngươi, ta không thể giúp ngươi.
Thần Tú đạo nhân từ từ đi vào tòa động phủ này, cười nói:
– Giang Nam đắc tội Cận Đông Lưu, Long Hổ tông ta cùng Thái Huyền Thánh tông đã đạt thành hiệp nghị liên minh, sự tình của Cận sư huynh liền là sự tình của chúng ta. Cho nên sư đệ, hi vọng lúc ngươi ra tay không nên lưu tình, nếu ngươi giết tiểu tử Giang Nam kia, Cận sư huynh chắc hẳn cũng vô cùng vui vẻ.
Chung Nhạc cười ha ha, chấn tay áo đi ra động phủ, hướng sơn môn đi đến, cười nói:
– Thần Tú sư huynh yên tâm, ta sẽ cho hắn có đến mà không có về!
Bên ngoài sơn môn Long Hổ tông, Giang Nam cùng Chung Nhạc mặt đối mặt, Chung Nhạc cười lạnh nói:
– Thái Huyền Thánh tông chắc chắn nhất thống thiên hạ, Long Hổ tông ta cũng nhập vào Thái Huyền Thánh tông, trở thành công thần. Giang Nam, ngươi nghịch thiên mà đi, cùng Cận sư huynh đối nghịch, không thức thời vụ, hôm nay ta liền đem ngươi đánh giết, hướng Cận sư huynh thỉnh công!
Giang Nam tức cười, lắc đầu cười nói:
– Long Hổ tông sừng sững thế gian đã có hơn mười vạn năm, không nghĩ tới đã suy thoái đến loại tình trạng này, đệ tử không có tranh hùng chi tâm, ngược lại ước gì bị Thái Huyền Thánh tông chiếm đoạt, môn phái như vậy, thật không có tất yếu tồn tại rồi! Nhưng tiếc ta thực lực không đủ, nếu thực lực đã đến, ngược lại thật muốn diệt tắt một đại phái!
– Ngươi biết cái gì!
Chung Nhạc đánh tới, cười lạnh nói:
– Thái Huyền Thánh tông đã từng thâu tóm rất nhiều đại phái, môn phái phản kháng Thái Huyền Thánh tông, là nghịch thiên mà đi, cũng đã không còn tồn tại, chỉ có loại không thức thời vụ như Huyền Thiên Thánh tông các ngươi mới có thể cùng Thái Huyền Thánh tông đối nghịch!
Long Hổ tông chính là Huyền Môn đại phái, Chung Nhạc càng là chưởng giáo nhất mạch đệ tử, thực lực ở trong Long Hổ tông bài danh thứ ba, tu thành Thất Bảo đài cảnh, tu vi của hắn vô cùng thâm hậu, thực lực càng là cao minh, đã từng xâm nhập Vạn Thi Lộ mà toàn thân trở ra.