Ánh mắt của Giáo hoàng đảo quanh, tập trung trên bức tượng.
Tử thần ngủ say.
Nghe nói tử thần bảo vệ cho dòng họ Medici.
Thế nhưng trong thế giới mà mình biết, chưa từng nghe nói đến loại quái vật tử thần này.
Vốn là muốn sau khi nắm chắc hoàng thất trong tay, sẽ từ từ thăm dò.
Đáng tiếc là đến cuối cùng, lại không lấy được thông tin có giá trị nào.
Chỉ được biết hai chuyện.
Thứ nhất, tử thần đã từng xuất hiện trong lịch sử.
Thứ hai, nó đang ngủ say.
Nhưng mà, rốt cuộc tử thần là cái gì?
Vì sao dòng họ Mecidi lại thờ cúng nó?
Không ai biết được câu trả lời.
Nghe nói những bí mật này, chỉ có quốc vương Thánh quốc và Giáo hoàng thật sự mới biết đáp án.
Thứ duy nhất có thể chứng minh nó tồn tại, là tín vật của tử thần.
Khế ước thế mạng.
Vật này, sau cùng hoàng đế Thánh quốc đã truyền lại cho Anna.
Mình đã phái ra không ít người, nhưng vẫn không thể bắt được Anna.
Nghĩ đến điều này, tâm trạng của Giáo hoàng trở nên tồi tệ.
“Valrhona có mời chúng ta không?”
“Có mời.”
“Há?”
Giáo hoàng thoáng lộ ra vẻ xúc động.
Nữ nhân này, cũng không hề đơn giản.
Mình đã giết gần như toàn bộ người của dòng họ Medici, vậy mà giờ đây bà ta vẫn mời mình đến đế quốc dự lễ.
Nữ nhân này dám đối mặt với mình, thật sự cho rằng mình không dám động thủ hay sao?
Không đúng… Nhất định là bà ta có ý nghĩ khác.
Xem ra mình quả thật phải quay về, hiện giờ không thể mặc kệ nơi này được.
Giáo hoàng liền nói: “Bữa tiệc cho quốc khách của Phục Hy là vào buổi trưa hả?”
“Đúng vậy.”
Giáo hoàng đứng lên nói: “Các ngươi đi cùng ta một chuyến, để xem Phục Hy và Liên bang có ý định gì.”
“Tuân mệnh, phi thuyền con thoi đã được chuẩn bị xong, sẵn sàng đợi lệnh của người bất cứ lúc nào.” Hart cung kính nói.
“Hừ, ta rất muốn biết, Valrhona sẽ đối mặt với ta như thế nào.” Giáo hoàng nói.
Bà ta liếc mắt nhìn lễ đăng cơ trên màn sáng lần cuối cùng, trong lòng dâng lên một cảm giác bực bội khó hiểu.
Trong không khí, hình như đang có một luồng sức mạnh khiến cho người ta nghẹt thở xuất hiện.
“Tắt đi, không có gì coi được hết.” Giáo hoàng ra lệnh.
“Vâng.”
“Chúng ta xuất phát.”
Bảy đại Thánh đồ cùng đứng lên, cung nghênh Giáo hoàng đi ra ngoài.
Giáo hoàng đi được một nửa đường, đột nhiên dừng lại.
“Có gì đó không đúng, đây không phải vấn đề của ta.” Bà ta lẩm bẩm.
“Thưa Giáo hoàng, có chuyện gì vậy?” Hart hỏi.
“Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, Phong Lôi Quang Ám Âm, toàn bộ mười nguyên tố đang náo động, bọn chúng tràn đầy sát ý.”
Giáo hoàng lẳng lặng cảm nhận bốn phía, sắc mặt dần dần biến đổi.
Bà ta hét lớn: “Nhanh! Truyền lệnh cho tất cả phòng bị, chuẩn bị nghênh địch!”
“Vâng.”
Bảy Thánh đồ rối rít mở Quang Não, phát đủ loại mệnh lệnh cho các thủ hạ.
Chẳng biết lúc nào, từ phương xa truyền tới tiếng nổ mạnh lác đác.
Giáo hoàng vẫy tay một cái, mười lá bài từ trong hư không hiện ra, rơi xuống trên tay bà ta.
Bà ta nghiêm nghị nói: “Theo ta ra ngoài xem thử xem rốt cuộc là thần thánh phương nào.”
Hart cười ác độc: “Lại có người dám gây sự ở thủ đô của Thánh quốc, ta phải…”
Ầm!
Đất núi rung chuyển!
Toàn bộ nóc nhà thờ của Thánh quốc đã bị nổ tung.
Từng đốm sáng màu sắc diễm lệ lơ lửng trên không trung, không ngừng bay lượn trên đó.
Cả Giáo hoàng và bảy vị Thánh đồ cùng ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy những Đốm sáng đó tản ra, hiện rõ hình dáng trong đó.
“Người? Không, không phải!”
Giáo hoàng nheo mắt, phân biệt cẩn thận.
Trong Đốm sáng, là những con quái vật giống người.
Sở dĩ có thể xác định bọn chúng không phải người, chủ yếu là bởi vì cơ thể của chúng hoàn toàn giống với con người, nhưng trên mặt lại không có ngũ quan.
Sức mạnh của nguyên tố vây quanh bọn chúng, bọn chúng chỉ cần giơ tay nhấc chân là có thể dễ dàng ngưng kết.
Mười nguyên tố với uy lực khổng lồ từ trên không trung rơi lả tả xuống phía dưới, nổ ầm ầm khiến cho cả thành phố cuồn cuộn khói báo động.
Đại Thánh đồ Hart cũng biến sắc.
Hắn ta là một chiến sĩ cường đại có kinh nghiệm chiến đấu dày dặn, rất nhanh đã nhìn ra điểm mấu chốt.
“Sự khống chế đối với nguyên tố của bọn chúng còn mạnh hơn gấp mấy lần so với chức nghiệp giả Ngũ Hành!” Hắn ta gào lên.