Sao có thể được chứ, trên thế giới này sao có loại vũ khí đó được? Ta phải tố cáo người Trung Nguyên các ngươi ăn gian.
Rất nhanh, thuyền chiến Ba Nhĩ Đồ phát hiện có điều không đúng, bắt đầu rút lui. Khi gặp phải nguy hiểm, bọn họ lập tức muốn sắp xếp lại đội hình, vậy nhưng chỉ trong thời gian ngắn, hơn một nửa số thuyền chiến của Ba Nhĩ Đồ đã bị nổ tung.
“Thân vương điện hạ, vũ khí ở trên trời đó đáng sợ quá, chúng ta lui thôi…”
“Lui?”
Lý Bối không cam tâm nhìn vào trung tâm chiến trường, chỉ còn lại vài thuyền chiến, nộ khí xung thiên.
“Ta không cam lòng, không cam lòng. Sao vương triều vĩ đại Ba Nhĩ Đồ ta lại có thể bại trận trước đám người Trung Nguyên hạ đẳng kia chứ”.
“Thân vương điện hạ, đây đã là thuyền chiến cuối cùng của chúng ta rồi, nếu còn bị tiêu huỷ nữa, vậy chắc chắn cửa ngõ của Ba Nhĩ Đồ sẽ mở ra cho bọn chúng”.
Câu nói này bỗng khiến Lý Bối tỉnh táo lại. Kẻ địch có vũ khí mạnh như vậy, tại sao đến tận bây giờ mới lộ diện? Lẽ nào?
Lý Bối bỗng toát hết mồ hôi hột, bẫy, đây vốn là một cái bẫy. Mục đích của kẻ địch là dẫn dụ toàn bộ thuyền chiến xuất hiện, sau đó một lưới diệt sạch.
Lý Bối hét lớn bằng giọng run rẩy: “Rút… rút… rút lui”.
Vậy nhưng đã quá muộn rồi, nửa số thuyền chiến còn lại của Ba Nhĩ Đồ sao có thể thoát được sức oanh tạc của bốn trăm chiếc khinh khí cầu. Ban đầu, thuyền chiến của Ba Nhĩ Đồ rút lui rất có trật tự nhưng càng về sau, bọn chúng phát hiện, nếu làm vậy sẽ khiến bản thân mình càng chết nhanh hơn. Tất cả thuyền chiến không còn quan tâm đến mệnh lệnh của tàu chỉ huy nữa, bắt đầu tản ra bốn phía.
Các binh sĩ trên khinh khí cầu lửa giận bừng bừng, sao bọn họ có thể tha cho đám thú vật này chứ, toàn bộ ven biển Ba Nhĩ Đồ, khinh khí cầu rợp trời, mặt biển rực lửa, tiếng kêu thảm thiết vang vọng…
Nhiều năm sau, những người Ba Nhĩ Đồ sống sót thoát khỏi cuộc chiến ấy, khi nhớ lại chỉ cảm thấy là ông trời giáng tội huỷ diệt toàn bộ lực lượng của Ba Nhĩ Đồ.