Hắn quay đầu nói với đám thái giám cung nữ kia:
– Còn không nhanh tìm búa đến, chặt cái cây này đi… !
Tiêu Quý Phi lạnh lùng nói:
– Không cần.
Nàng nói với Hàn Mạc:
– Hàn Mạc, ngươi là Chỉ huy sứ Ngự lâm quân, có rất nhiều bản lĩnh, hiện giờ bản cung xem cái cây này không vừa mắt, ngươi… nhổ nó ra cho bản cung!
Nàng cười lạnh:
– Không phải người Hàn gia các ngươi đều lực lớn như trâu sao? Như vậy một thân cây này cũng không khiến ngươi tốn nhiều sức!
Hàn Mạc nhìn cây kia, cũng không to khỏe gì, nếu mình ra tay, dựa vào khí lực mình có thể thoải mái nhổ ra, nhưng hắn lại đứng không nhúc nhích, chỉ nói:
– Hồi bẩm quý phi nương nương, thần làm không được!
– Ngươi… !
Tiêu Quý Phi giận chỉ Hàn Mạc:
– Ngươi thật to gan, chẳng lẽ ngươi dám cãi lời mệnh lệnh của bản cung?
Hàn Mạc thản nhiên nói:
– Hàn Mạc thân là Chỉ huy sứ Ngự lâm quân, là bảo vệ an nguy hoàng gia, là tận trung báo quốc… Nếu sai Hàn Mạc ra trận giết địch, Hàn Mạc sẽ không chùn bước, nhưng nếu muốn Hàn Mạc nhổ cây này, Hàn Mạc tuyệt đối làm không được… Mặt mũi Hàn Mạc không quan trọng, nhưng Chỉ huy sứ Báo Đột doanh lại nhổ cây như chơi đùa trong cung, lan truyền ra ngoài làm nhục uy nghiêm Ngự lâm quân, làm nhục uy nghiêm hoàng gia, cho nên… thần không thể phụng lệnh!
Tiêu Quý Phi chậm rãi đi tới, đứng trước người Hàn Mạc, lạnh lùng nhìn chằm chằm gương mặt tuấn lãng của Hàn Mạc nói:
– Nếu bản cung muốn ngươi nhổ cái cây này ra thì sao?
Hàn Mạc hơi ngẩng đầu, liếc nhìn Tiêu Quý Phi một cái, không hề sợ hãi, thậm chí trên mặt lộ ra vẻ khinh miệt, thản nhiên nói:
– Thần… không phải con hát, không thể biểu diễn trò chơi cho nương nương như vậy!
Hai người lập tức nhìn nhau, Hàn Mạc thần sắc bình tĩnh, mà Tiêu Quý Phi tức giận không chịu nổi, mặt mày biến sắc. Không khí nhất thời có vẻ cực kỳ quỷ dị.
Các thái giám và cung nữ phía sau Tiêu Quý Phi đều ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ đi theo Tiêu Quý Phi nhiều năm như vậy, nhưng quả thật chưa bao giờ gặp qua có người dám lạnh nhạt với Tiêu Quý Phi như thế, càng chưa thấy có người dám cãi lệnh Tiêu Quý Phi ở trong hậu cung.
Nếu là người bình thường, đám thái giám này đã sớm tiến lên đánh, nhưng hiện giờ trước mắt mọi người là Chỉ huy sứ Báo Đột doanh Ngự lâm quân, hơn nữa một thân quân trang, anh khí hơn người, cho dù Tiêu Quý Phi hạ lệnh cho bọn họ tới đánh, bọn họ cũng không có lá gan đó, càng đừng nói tới chuyện chủ động tiến lên trút giận cho chủ tử mình…
Linh Yến Nhi ở bên thấy Hàn Mạc và Tiêu Quý Phi giằng co, lo lắng Hàn Mạc bị Tiêu Quý Phi trị tội, vội vàng nói:
– Hổi bẩm quý phi nương nương, để nô tì sai người tìm búa tới chặt, việc này… không cần Hàn tướng quân ra tay!
Tiêu Quý Phi đang tràn đầy lửa giận không chỗ để trút, hiện giờ nghe được giọng nói của Linh Yến Nhi, mới phát hiện không có một cung nữ quỳ bên người Hàn Mạc, mày liễu dựng thẳng, đi tới tát một cái vào mặt Linh Yến Nhi, cực kỳ vang dội. Trên mặt Linh Yến Nhi lập tức xuất hiện dấu tay đỏ tươi, Tiêu Quý Phi đã mắng:
– Ngươi là ai? Bản cung nói chuyện ở đây, khi nào đến lượt ngươi lắm miệng? Tiện tỳ không quy củ, người tới, giáo huấn tiện tỳ này cho ta, làm cho nàng nhớ thật lâu.
Tuy rằng đám thái giám cung nữ kia không dám mạo phạm Hàn Mạc, nhưng Linh Yến Nhi chỉ là một cung nữ nhỏ, bọn họ cũng không hề sợ hãi. Tiêu Quý Phi vừa ra lệnh, lập tức có hai thái giám tiến tới, trong đó tên thái giám vừa mới đáp lời xem ra là một Tổng quản thái giám nhỏ, lần này động tác nhanh nhẹn vì lập công trước mặt Tiêu Quý Phi, một cước đá vào ngực Linh Yến Nhi, Linh Yến Nhi thống khổ mà kêu một tiếng, xoay người ngã xuống đất ôm ngực, nhất thời vẻ mặt thống khổ, quả thật không thể nhúc nhích nổi…
Một gã thái giám bên cạnh cũng tiến tới, lại đá một cước vào lưng Linh Yến Nhi, thân thể yếu ớt của Linh Yên Nhi lại run rẩy một hồi.
Tiêu Quý Phi đột nhiên ra tay, Hàn Mạc quả thật không ngờ. Hắn khó có thể tưởng tượng Tiêu Quý Phi thân phận cao quý như thế, không ngờ lại tự mình ra tay đánh một cung nữ nho nhỏ.
Chờ hai gà thái giám đánh Linh Yến Nhi ngã xuống đất, hắn lập tức nổi giận lôi đình, trầm giọng quát:
– Dừng tay!
Một tiếng rống này của hắn, giống như hổ rống, lập tức trấn trụ các thái giám cung nữ, ngay cả Tiêu Quý Phi cũng bị tiếng rống này kinh hãi lui ra sau hai bước, khuôn mặt thất sắc…
Các thái giám cung nữ nhìn mặt Hàn Mạc tràn đầy sát khi, lập tức đều hơi sợ hãi, tuy rằng vây quanh người Linh Yến Nhi, nhưng nhất thời cũng không dám ra tay.
Hàn Mạc chậm rãi tiếng lên, lấy dưỡng khí hoàn thượng đẳng Tây Hoa Thính cho hắn từ trong lòng, loại thuốc này có thể điều dưỡng khí huyết trong cơ thể người, còn có thể giảm bớt đau đớn, cực kỳ hiếm, người thường tuyệt đối không có.
Hắn ngồi xổm xuống, ôm lấy Linh Yến Nhi, bỏ viên thuốc vào miệng Linh Yến Nhi, thấp giọng nói:
– Nuốt vào!
Vẻ mặt Linh Yên Nhi cực kỳ thống khổ, tên Tổng quản thái giám kia đá giữa ngực làng một cái, nàng không hề phòng bị, thân thể lại yếu ớt, như nào có thể chống đỡ được…
Tiêu Phí Quy khôi phục bình tĩnh, lập tức lạnh lùng nói:
– Hàn Mạc, ngươi làm gì vậy? Bản cung thân là quý phi hậu cung, muốn dạy dỗ một cung nữ, ngươi dám ngăn cản sao? Ngươi và cung nữ này thân thiết như vậy, có quan hệ gì?
Nhưng vào lúc này, vài tên thiết giáp hộ vệ từ ngoài viện tiến vào, đó đều là binh lính Ngự lâm quân bảo vệ hậu cung, hiển nhiên nghe được động tĩnh, cho nên nhanh chóng tới, đầu lĩnh hộ vệ đã chắp tay nói với Tiêu Quý Phi:
– Mạt tướng gặp qua quý phi nương nương!
Phần lớn hộ vệ trong cung đi ra từ Long Tường doanh và Hỏa Sơn doanh của Ngự lâm quân, tuy rằng cùng thuộc Ngự lâm quân, nhưng không thuộc Hàn Mạc quản lý, Báo Đột doanh của Hàn Mạc là một bộ phận bên ngoài của Ngự lâm quân.
Tiêu Quý Phi chỉ Hàn Mạc nói:
– Tiện tỳ mạo phạm bản cung, bản cung muốn dạy dỗ tiện tỳ, vị Hàn tướng quân này lại ngăn cản bản cung, hơn nữa quan hệ vô cùng thân mật với cung nữ này. Ô uế hậu cung… các ngươi bắt Hàn Mạc lại cho ta!
Thủ lĩnh hộ vệ kia là một Đô thống Long Tường doanh, chức quan kém hơn Hàn Mạc bốn năm bậc, hiện giờ Tiêu Quý Phi hạ lệnh khiến hắn rất khó xử.
– Như nào, ngay cả bản cung cũng không sai được các ngươi?
Thấy hộ vệ Ngự lâm quân không động, Tiêu Quý Phi gia tăng ngữ khí, giọng nói lạnh hơn.
Đô thống Ngự lâm quân không có biện pháp, đi tới chắp tay với Hàn Mạc ngồi xổm trên mặt đất, trong giọng nói mang theo một chút kính ý:
– Hàn… Hàn tướng quân, ngài đây là?
Hàn mạc không thèm quan tâm tới lý lẽ, ôm Linh Yến Nhi tới bên cạnh, tựa nàng ngồi xuống lan can hành lang, dịu dàng nói:
– Rất nhanh là tốt rồi… không có chuyện gì… !
Linh Yến Nhi chịu đau, thấp giọng nói: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
– Thiếu gia… ngài… ngài đi trước… !
Hàn Mạc mỉm cười nói:
– Linh Yến Nhi, ngươi nhớ rõ, nếu ai ức hiếp ngươi, ngươi nói cho Ngũ thiếu gia, Ngũ thiếu gia ra mặt cho ngươi… !
Hắn chậm rãi đứng dậy, quay qua, nhu tình trên mặt đã biến mất không thấy, thay vào đó là một loại sát khí khiến người đột nhiên thấy lạnh, nắm chặt tay, chậm rãi đi về phía trước.
Từ rất lâu, Hàn Mạc đã nói qua với bản thân, nếu có người mạo phạm mình, tâm tình mình tốt có thể buông tha, nhưng nếu có người ức hiếp tới người thân của mình, ức hiếp lên đầu người bên cạnh mình, như vậy chỉ có một phương pháp giải quyết, dùng máu trả máu, ăn miếng trả miếng mặc kệ đối phương là ai!
Nam nhi chân chính, sẽ có dũng khí bảo vệ người thân bên cạnh mình!