Hướng Vũ Điền đưa tay ra sau lưng nắm cán kiếm, từ từ nói “Yến huynh khẳng khái nói ra bí mật của thiên huyệt là một hảo ý, làm ta cảm kích phi thường. Ài! Yến huynh tưởng rằng sau một hồi nói chuyện thẳng thắn với nhau thì ta sẽ dẹp bỏ can qua, nhưng sau khi nghe xong thì ngược lại, ta lại càng muốn hồi phục tự do để thoải mái làm việc của ta. Chỉ có giết ngươi ta mới không còn ràng buộc gì nữa, không còn phải gánh món nợ của sư môn đối với Bí tộc nữa. Trận quyết chiến của ta và ngươi đã được định rồi. Yến huynh không nên trách ta, muốn trách thì phải trách lão thiên gia đó!”
Hướng Vũ Điền phóng vọt người lên.
Thôi Hoành và Trưởng Tôn Đạo Sinh đang ngủ thì bị gọi dậy, đến gặp Thác Bạt Khuê.
Thác Bạt Khuê thần tình nghiêm túc ngồi trong đại đường. Sau khi hai người ngồi xuống, gã điềm đạm nói “Sáng mai ta sẽ đại cử truy tìm Bí nhân”
Hai người đều cảm thấy ngạc nhiên. Từ đầu, Thác Bạt Khuê đã chuẩn bị lấy tĩnh chế động, không lao sư động chúng trước sự khiêu chiến của Bí nhân. Giờ gã đột nhiên thay đổi chủ ý, lại còn gấp gáp tới mức không chờ được đến trời sáng, làm hai người vô cùng nghi hoặc.
Hai người biết tính cách gã, nhất thời không dám nói gì.
Thác Bạt Khuê bỗng nhiên cười lên, bộc bạch “Các ngươi chắc cho rằng ta phát điên rồi”
Từ khi Bí nhân liên tục tập kích, rất lâu rồi họ chưa một lần thấy Thác Bạt Khuê vui vẻ như thế. Hai người nhìn nhau, không biết đã phát sinh chuyện gì.
Thác Bạt Khuê thản nhiên nói “Ta vừa gặp sứ giả truyền tin của Thác Bạt Nghi từ Biên Hoang tập tới, nhận được một tin tức trọng yếu phi thường”
Thôi Hoành và Trưởng Tôn Đạo Sinh nghe xong tinh thần đại chấn, biết tin tức đó không nhỏ, nếu không, với sự thâm trầm bình tĩnh của Thác Bạt Khuê sẽ không lập tức gọi họ lại gặp như thế. Đồng thời ngấm ngầm cảm thấy gã tuyệt không phải thực sự đại cử sưu tầm Bí nhân vì việc đó sẽ không có cơ hội thành công.
Thác Bạt Khuê lại trầm ngâm.
Hai người lại cảm thấy kỳ quái. Tin tức gì mà có thể làm Thác Bạt Khuê phải suy nghĩ kỹ rồi mới nói ra được?
Thác Bạt Khuê nói “Lời mà bây giờ ta nói ra chỉ giới hạn trong các ngươi và Trương Cổn biết. Ngoài ra phải giấu tuyệt”
Hai người gật đầu đáp ứng, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Thác Bạt Khuê “Tin miệng truyền về từ Biên Hoang làm ta nắm được toàn bộ đại kế chiến lược của Mộ Dung Thuỳ. Trước tiên, hắn phái người phong toả Bắc Dĩnh Khẩu, cắt đứt sự liên hệ giữa chúng ta và Biên Hoang tập. Sau đó hắn tập trung lực lượng đánh chúng ta. Hà! thủ đoạn của Mộ Dung Thuỳ quả thật khó chơi, chỉ có điều hắn không nghĩ tới chúng ta có thể nắm được những tin tối cơ mật của hắn. Sự thất bại của hắn đã được định rồi”
Hai người nghe xong như lạc trong sương mù.
Thật ra cũng không thể trách họ được. Hiện giờ, mạng lưới tình báo của Thác Bạt tộc vì bị Bí nhân quấy nhiễu phá hoại nên đã tê liệt, tai mắt mất hết linh lợi. Biên Hoang tập hiển nhiên ở vào thế khó khăn hơn. Tại sao tin từ Biên Hoang tập truyền tới lại có thể làm Thác Bạt Khuê nắm được tình báo cơ mật tác chiến của Mộ Dung Thuỳ. Hai người có nát óc cũng nghĩ không ra.
Thác Bạt Khuê nói “Chuyện bắc Dĩnh khẩu do bản thân Hoang nhân tự giải quyết. Ta tin tưởng sâu sắc Hoang nhân có bản lĩnh đó. Trong vài ngày tới, các ngươi sẽ nhận được tin vui thắng trận”
Trưởng Tôn Đạo Sinh ngạc nhiên “Bọn thần ư? Tộc chủ phải đi đâu vậy?”
Thác Bạt Khuê vui vẻ “Nói cho mạch lạc, trước hết nói về thủ đoạn của Mộ Dung Thuỳ. Mộ Dung Thuỳ lần này đặt chủ lực về phía chúng ta. Một mặt, hắn sai Bí nhân đến kiềm chế chúng ta để hắn nhân cơ hội đó chấn chỉnh lại trận cước, nghỉ ngơi dưỡng sức đợi mùa xuân năm tới đến. Mặt khác, hắn xúi giục Hách Liên Bột Bột, lợi dụng sự thuận lợi Thống Vạn rất gần với Thịnh Nhạc để đánh úp Thịnh Nhạc vốn đang được xây dựng lại, huỷ đi gốc rễ của chúng ta, cô lập chúng ta phải hãm thân trong Trưởng thành. Nếu gian mưu của hắn thành công thì chúng ta chỉ còn cách đợi người đến làm thịt” Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Thôi Hoành và Trưởng Tôn Đạo Sinh đồng thời biến sắc, lại cảm thấy ngạc nhiên.
Thôi Hoành không nhịn được hỏi “Việc Mộ Dung Thuỳ xúi giục Hách Liên Bột Bột khẳng định là việc cực kỳ bí mật, hai bên đều hết sức bảo mật vì nếu tiết lộ ra sẽ mất linh. Tin tức đó lại càng không thể truyền đến nơi đường xá bị người Yên và gió tuyết cản trở là Biên Hoang tập. Liệu trong đó có gì dối trá không?”
Trưởng Tôn Đạo Sinh gật đầu cho là phải.
Thác Bạt Khuê lộ tia cười cao thâm mạt trắc, nói “Tin tức này vô cùng chính xác, các ngươi không cần hoài nghi gì cả. Chỗ tinh tế nhất là Mộ Dung Thuỳ và Hách Liên Bột Bột tuyệt không biết chúng ta đã biết việc này. Vì thế, việc đánh úp của Hách Liên Bột Bột lại biến thành đi tìm chết. Ta sẽ tìm cách làm Hách Liên Bột Bột lầm tưởng rằng Mộ Dung Thuỳ thiết kế hại hắn. Mộ Dung Thuỳ và Hách Liên Bột Bột vĩnh viễn không thể hợp tác được nữa. Hà hà! Đúng là vô cùng tinh tế”
Thôi Hoành và Trưởng Tôn Đạo Sinh nhìn nhau không nói nên lời.
Thác Bạt Khuê thấy thế, cười nhẹ “Các ngươi phải tuyệt đối tin tưởng phán đoán và quyết định của ta. Ngày mai, chúng ta giả vờ đại cử đi truy lùng Bí nhân, bức cho chúng phải co rút lại, sau đó ta sẽ tự thân lĩnh hai ngàn quân tinh nhuệ ngấm ngầm quay về Thịnh Nhạc. Chỉ cần có thể qua mắt được Bí nhân thì thắng lợi đã nằm trong tay chúng ta rồi”
Thôi Hoành muốn nói lại thôi.
Thác Bạt Khuê ung dung “Rất mau thôi các ngươi sẽ biết quyết định của ta là đúng. Hách Liên Bột Bột do ta xử lý. Các ngươi chỉ cần thủ vững Bình Thành và Nhạn Môn, chờ đợi Yến Phi đến. Có Yến Phi xuất thủ thì vấn đề Bí nhân coi như đã được giải quyết. Cuối cùng chỉ còn lại cuộc quyết chiến với Mộ Dung Thuỳ để quyết định xem thiên hạ thuộc về ai. Đối với quyết định của ta, các ngươi không được hoài nghi chút nào, nếu không sẽ có sai lầm. Hiểu rõ chưa?”
Hắn nói với lòng tự tin rất mạnh, lại thêm đấu chí và quyết tâm chưa từng có và sức cảm nhiễm vô cùng lớn lao.
Thôi Hoành và Trưởng Tôn Đạo Sinh dạ vang đáp ứng.