Kế hoạch của bà ta vốn rất tốt đều bị nhà họ Thịnh hủy diệt.
Còn nhà họ Thịnh vẫn phát triển hưng thịnh như cũ, đi tới chỗ nào cũng có người hâm mộ nịnh nọt.
Bà ta cảm thấy rất không cam lòng.
Bà ta chính là muốn nhà họ Thịnh cũng tối tăm nhục nhã, cũng muốn khiến nhà họ Thịnh mỗi ngày vui vẻ tới lúc gặp chuyện không may!
Nếu nhà họ Hàn không sống khá được, tiếp theo nhà họ Cố cũng không sống tốt được thì nhà họ Thịnh bọn họ cũng đừng mơ tưởng yên bình như thế!
Còn bà ta vừa vặn không muốn để cho Cố Ân Ân và Hàn Thành Trì ở cùng một chỗ, tự bà ta hiểu con gái mình, bây giờ Cố Ân Ân đang do dự, nó thiếu cớ để nói chia tay với Hàn Thành Trì. Cho nên bà ta liền tạo ra cái cớ cho con gái mình như vậy, để Cố Ân Ân có thể hợp lý hợp lẽ nói chia tay với Hàn Thành Trì. Đồng thời cũng có thể thấy chuyện đáng cười nhạo của nhà họ Thịnh, một công đôi việc thực sự rất thú vị!
Quả nhiên bà Cố khiến mẹ Thịnh và bác cả Thịnh Thế bị đả kích nghiêm trọng, Thịnh Thế là ai, là cháu trai ruột rà nhà họ Thịnh, là con trời mọi người nâng trong lòng bàn tay. Bây giờ Cố Lan San đã làm Thịnh Thế, nhưng lại cùng người đàn ông khác làm ra chuyện như vậy, thật sự là khiến mẹ Thịnh và bác cả Thịnh Thế có chút không ngẩng mặt lên được.
Bà Vương cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng từ trước tới nay bà ta ít lắm chuyện nên lựa chọn im lặng.
Vương Giai Di thì ngược lại, sau khi ngồi xuống từ từ lấy lại tinh thần, nghĩ tới mình vừa chứng kiến một màn kia cảm thấy vô cùng tức giận.
Nhưng bên trong phòng từ đầu tới cuối không có người mở miệng nói chuyện.
Im lặng như trước.
Qua một lúc lâu Cố Lan San mới lấy lại bình tĩnh, cô hơi nghiêng người quay đầu sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, mở miệng gọi mẹ Thịnh và bác cả Thịnh Thế một tiếng: “Mẹ, bác cả.”