“Hay là cậu đừng đưa cho tôi, rất lãng phí!”
Hứa Minh Tâm vội vàng lắc đầu, cô và Cố Gia Huy vẫn còn một năm rưỡi nữa!
“Trước tiên cứ cầm đi đã, để lấy may.” “Cái này ngược lại cũng đúng.”
Cô có thể cảm giác được Cố Yên rất vui, thật ra cũng có thể đoán được ngày đó cô ấy đau khổ như vậy chắc cũng là vì Lệ Nghiêm.
Cũng chỉ có yêu một người, mới có thể khiến cho tâm trạng thay đổi thất thường như vậy.
Nhưng nhìn cô ấy bây giờ, trong lòng thật sự hi vọng có thể mãi mãi trải qua cuộc sống hạnh phúc như vậy.
Cô căn bản không biết, đây nhìn như là chuyện tình yêu của ai người, nhưng lại vướng vào chuyện yêu hận rối rắm của ba người.
Cố Gia Huy nghỉ ngơi chưa được bao lâu đã bắt tay vào chuẩn bị tài liệu.
Nội dung công việc tiếp theo không nhiều lắm, chủ yếu là để giải sầu.
Nhưng đối phương yêu cầu phải nhanh chóng chừng thực, cho nên hai ngày nay anh có chút bận rộn.
Cũng vì chuyện lần trước nên Cố Gia Huy cấm cô và Cố Yên đi gần biển, bắt Lệ Nghiêm phải chú ý đến hai cô.
Mặc cho các cô nhõng nhẽo xin xỏ như thế nào, cho dù Cố Yên đã sử dụng mỹ nhân kế, cũng chỉ tốn công vô ích.
Cô cảm thấy, kiếp trước có lẽ Lệ Nghiêm là một người tu hành, nếu không sao đời này anh lại có thể trong sáng không ham muốn như vậy chứ.
Cố Yên… Cố Yên đã để lộ như vậy nhưng Lệ Nghiêm vẫn cứ bất động.
Sau đó, Hứa Minh Tâm kéo tay Cố Yên, nghiêm túc hỏi cô ấy: “Người đàn ông của cậu có phải có vấn đề không vậy? Người đàn ông của tôi không chạm đến tôi là vì tôi vẫn còn nhỏ, vẫn phải đợi từ từ. Người đàn ông của cậu tại sao lại không làm gì vậy, cũng không thèm nhìn lấy một cái luôn?”