Chiếc Phaeton màu đen lao vun vút, nửa giờ sau đã đến nhà hàng Bắc Viên Xuân.
Diệp Mạn chờ sẵn trong một phòng VIP sang trọng, Lương Liên đứng sau lưng bà ta.
Trên bàn đã dọn sẵn nhiều món ăn ngon.
“Sếp Tần đến rồi à?”
Nhìn thấy Tần Thanh Tâm, Diệp Mạn hơi kích động, vội vàng đứng dậy.
Có thể thấy bà ta còn chưa biết việc Dương Thanh đã nói cho Tần Thanh Tâm biết bà ta là mẹ ruột của cô.
“Cậu Thanh cũng ngồi đi!”
Diệp Mạn rất nhiệt tình, dường như đã quên mất chuyện gặp Dương Thanh trước cổng tập đoàn Nhạn Thanh.
Bà ta như thế này, tất nhiên Dương Thanh sẽ không có ý kiến gì.
“Tại sao lúc đó các người lại bỏ rơi tôi?”
Tần Thanh Tâm không ngồi mà đứng trước bàn ăn, hai mắt đỏ hoe nhìn Diệp Mạn.
Nghe vậy, Diệp Mạn sững người.
Đúng là bà ta muốn mẹ con nhận nhau, nhưng bà ta không ngờ Dương Thanh đã nói cho Tần Thanh Tâm biết.
“Con biết rồi à?”
Diệp Mạn cũng hơi kích động, khóe mắt hơi đỏ.
Dù sao cũng là máu thịt của mình, tuy xa cách hơn hai mươi năm nhưng sợi dây huyết thống vẫn khiến bà ta bật khóc.
Nhìn thấy Diệp Mạn rơi lệ, Thần Tanh Tâm không kìm được nước mắt.
“Tôi chỉ muốn biết, tại sao hơn hai mươi năm trước các người lại bỏ rơi tôi?”
Tần Thanh Tâm mặc kệ nước mắt chảy ròng ròng trên mặt, lại hỏi.
Từ khi biết mình không phải con gái ruột của Tần Đại Dũng và Châu Ngọc Thúy, chuyện này như một cái gai đâm vào tim cô.
Nhất là những việc mà Châu Ngọc Thúy đã làm khiến cô cảm thấy vô cùng đau đớn.
Nếu không phải Tần Đại Dũng coi cô như con gái ruột, lại có Dương Thanh và Tiêu tiêu bên cạnh, và cả một cô em gái ngoan ngoãn hiểu chuyện như Tần Y.
Cô thực sự không biết sau khi biết được sự thật, mình có chịu nổi không nữa.
Câu hỏi “Tại sao bố mẹ ruột lại bỏ rơi mình?” từ lâu đã trở thành một chấp niệm trong lòng cô.
Cô cũng từng tìm cớ cho bố mẹ ruột của mình vô số lần, một lý do khiến họ buộc phải bỏ rơi mình.
Câu hỏi của Tần Thanh Tâm khiến Diệp Mạn lặng người, ánh mắt hiện lên vẻ buồn bã và đau đớn.
Từ gương mặt của bà ta, Dương Thanh nhìn thấy rất nhiều điều.
Sự thật, rất phũ phàng!
“Con chỉ cần biết con là con gái của mẹ, mẹ rất yêu con! Con cũng là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Mamba Đỏ!”
Diệp Mạn đột nhiên xúc động nói, không hề muốn trả lời câu hỏi của Tần Thanh Tâm.
“Tại sao lại bỏ rơi tôi?”
Vẻ mặt Tần Thanh Tâm tràn đầy thất vọng, nhưng vẫn rất kiên định.
Cho dù Diệp Mạn nói hay thế nào đi nữa, cô cũng chỉ muốn biết tại sao bố mẹ ruột lại bỏ rơi cô.
“Vì quyền lực!”
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, một bóng dáng xinh đẹp chậm rãi bước vào.
“Diệp Tiêu Điệp!”
Sắc mặt Diệp Mạn đột nhiên thay đổi, nghiến răng gọi tên cô ta.
Ánh mắt của Dương Thanh dừng lại trên người Diệp Tiêu Điệp, một thiếu nữ rất xinh đẹp, nhưng không biết tại sao anh lại có cảm giác như đã gặp người này ở đâu đó rồi.
Mái tóc đen dài mềm mại của Diệp Tiêu Điệp xõa xuống thắt lưng.
Cô ta mặc một chiếc váy dài màu nude ôm sát cơ thể mảnh mai như người đẹp bước ra từ tranh vẽ.
Điều khiến Dương Thanh kinh ngạc là vẻ đẹp của cô gái này không thua kém gì Tần Thanh Tâm, cả người toát ra khí chất cao quý.
“Diệp Tiêu Điệp! Đừng ăn nói lung vung!”
Diệp Mạn biết đối phương định nói gì, vẻ mặt tức giận.
“À, để tôi tự giới thiệu nhé.
Tôi tên Diệp Tiêu Điệp, nếu tính theo vai vế, cô phải gọi tôi một tiếng chị họ đấy!”
Diệp Tiêu Điệp hào phóng đi tới trước mặt Tần Thanh Tâm, nở nụ cười dịu dàng chủ động đưa tay ra.
Tần Thanh Tâm không đáp lại, chỉ cảnh giác nhìn cô ta.
Không biết tại sao, cô cảm thấy trên người Diệp Tiêu Điệp, có một sự uy hiếp rất mạnh mẽ.
“Điều cô vừa nói là có ý gì?”
Tần Thanh Tâm nghi hoặc nhìn Diệp Tiêu Điệp, cô gái này xinh đẹp không hề kém cạnh mình.
Diệp Tiêu Điệp khẽ cười, sau đó nhìn sang Diệp Mạn: “Cô nên nói cho em họ biết sự thật đi chứ?”
“Đây là chuyện của gia đình cô, không liên quan gì đến cháu, bây giờ cháu lập tức ra khỏi đây cho cô!”
Diệp Mạn nhìn Diệp Tiêu Điệp, lạnh lùng ra lệnh.
.