Bek Er mớm thuốc cho Đông Phương Hạ, đến nửa tiếng sau dùng hết thuốc, cô ấy mới dừng lại.
Thư Lăng Vy cẩn thận lau chất lỏng dính trên khóe môi Đông Phương Hạ. Diệc Phi nhẹ nhàng đặt Đông Phương Hạ xuống, sau đó hỏi Bek Er: “Bao giờ anh ấy mới tỉnh?”
“Thầy nói, nếu không có gì bất ngờ thì có lẽ là ba tiếng sau. Bây giờ là năm giờ sáng, tám giờ anh ấy sẽ tỉnh lại. Lúc tỉnh lại, anh ấy sẽ rất đói, phải hầm chút canh gà cho anh ấy, sau đó cho thứ này vào canh ngâm nửa tiếng, như thế anh ấy mới mau chóng khỏe lại. Đó là những lời mà thầy dặn dò, nhất định phải căn thời gian”, Bek Er đưa một viên thuốc cho Nam Cung Diệc Phi.
Diệc Phi cầm viên thuốc con nhộng trong lòng bàn tay, nói: “Được, chị sẽ đi làm ngay cho anh ấy. Lăng Vy, nơi này giao cho các cậu đấy, anh ấy tỉnh lại thì báo ngay cho tớ”.
“Ừm, đi mau lên, có bọn tớ ở đây chăm sóc rồi”.
Nhìn thấy tấm danh thiếp ấy, Thư Lăng Vy không kịp phản ứng ngay. Thứ mà Bek Er đưa cho cô vừa là danh thiếp, vừa là thẻ ngân hàng, đại diện cho thân phận khách quý của nhà họ Bek. Có tấm thẻ này, Thư Lăng Vy chẳng những có thể thuận lợi bước vào ngành nghề chính của nhà họ Bek, mà còn có thể sử dụng hàng chục tỷ tài chính, quyền lợi cực kỳ to lớn.
“Anh ấy cũng là người đàn ông của chị, chăm sóc anh ấy là trách nhiệm của chị. Tấm thẻ này quá quý giá, chị không thể nhận được”.
