Sĩ binh xung quanh không một ai lên tiếng.
Hải Nương tóm lấy một cận vệ bên cạnh, hét lên: “Ta hỏi các ngươi đó, chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao không làm theo lệnh của ta?”
Người binh sĩ kia bỗng quỳ xuống: “Đây là quyết định của toàn bộ binh sĩ, ngài là tín ngưỡng của hải quân Hoa Hạ, ngài không thể bỏ mạng ở đây”.
“Khốn kiếp…”
Hải Nương bất lực, mắng một tiếng.
Vậy nhưng lúc này, không còn ai trả lời nữa, sau đó Hải Nương nhìn thấy một cảnh tượng khiến nàng ta cả đời không thể quên. Tất cả những thuyền chiến còn lại của Hoa Hạ đều tiến tới bên cạnh tàu chủ lực, tạo thành từng vòng từng vòng một.
Hải Nương không kìm được mà rơi nước mắt, nếu như tất cả mọi người cùng nhau phá vòng vây, rất nhiều thuyền chiến vẫn còn cơ hội sống sót, nhưng một khi tập kết lại một chỗ như này, vậy sẽ khiến mục tiêu càng ngày càng lớn, kẻ địch có thể tấn công bất cứ lúc nào.
“Rút lui… rút… rút…”
Hải Nương bất lực hét lớn, nhưng sĩ binh trên các tàu chiến xung quanh đều nhìn về phía Hải Nương, sau khi quỳ lạy nàng ta thì quay người hét lên với vô số hải quân Ba Nhĩ Đồ: “Cấp ngũ mễ, tử mại áo…”
“Cấp ngũ mễ, tử mại áo…”
Vô số đội thuyền của Ba Nhĩ Đồ bị chọc giận, điên cuồng lao tới tàu chiến ở trung tâm…
Lý Bối nhìn đám hải quân Hoa Hạ đang lớn tiếng trêu tức mình, quát lớn: “Mẹ nó, sắp chết đến nơi còn dám khiêu khích. Ta phải cho các ngươi chết không chỗ chôn, đánh mạnh lên cho ta!”
“Pằng… pằng… pằng…”
Vô số khẩu pháo bắt đầu tấn công những thuyền chiến tụ lại một chỗ của Hoa Hạ, nhưng vì bảo vệ thuyển chủ lực, những thuyền chiến ở bốn xung quanh đứng im không nhúc nhích.
“Thân vương… thân vương điện hạ, trên… trên trời…”
Lý Bối tức giận mắng: “Trời cái đầu…”, nhưng hắn ta còn chưa chửi xong thì nhìn thấy trên trời có vô số khinh khí cầu cỡ lớn đang bay tới.
Các sĩ binh trên khinh khí cầu đều đỏ mắt. Bọn họ đã nhìn thấy cảnh tượng ở bên dưới, mấy chục thuyền chiến vì để bảo vệ thuyền chủ lực mà vây quanh nó, không hề nhúc nhích, đó chính là hải quân của chúng ta.