Lúc này vẻ mặt của Hàn Lập có chút hồ nghi, dường như còn pha thêm chút không tin.
Nhưng trên không trung Cực Âm Tổ Sư vừa nghe xong, trên mặt liền lộ ra vẻ tươi cười.
“Tốt, tốt lắm! Ta lần này đến đây tìm ngươi là muốn nhìn thấy linh thú của ngươi một chút. Ngươi hãy đem nó thả ra để bổn tổ sư xem thử!” Cực Âm Tổ Sư cực kỳ hưng phấn nói, thanh âm vô cùng ôn hòa.
Nhưng trong lòng Hàn Lập lại càng cảnh giác hơn.
Bởi vì tuy đối phương ẩn giấu rất kỹ, nhưng một tia tham lam lóe lên rồi biến mất trong khi lão quái vật cười, hắn vẫn nhìn ra được.
Hơn nữa đối phương thân là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, lại lộ ra loại thần tình như thế đối với Huyết Ngọc Tri Chu, đối với Hàn Lập mà nói thực sự không phải là một điềm báo tốt.
Trong lòng mặc dù cảm thấy bất an, nhưng là đối mặt với ánh mắt của Cực Âm Tổ Sư, Hàn Lập sau khi do dự một chút, chỉ còn cách mở miệng nói “Được” mà thôi.
Cho xem một chút thì một chút đi! Hàn Lập chỉ có thể buồn bực thầm nghĩ.
Tiếp theo hắn khoát tay, nhẹ nhàng vỗ vào túi linh thú.
Một đạo bạch quang từ trong đó bay ra, đáp xuống trước mặt Hàn Lập.
Sau khi quang hoa thu lại, một con nhện to bằng cối xay xuất hiện, hung hăng nhìn xung quanh.
Vừa thấy Huyết Ngọc Tri Chu hiện thân, hai mắt Cực Âm tổ sư như phát hỏa, nhìn chằm chằm không rời, giống như là đang nhìn một kiện bảo vật cực kỳ trân quý vậy, sắc mặt cực kỳ vui mừng.
“Thật tốt quá! Quả nhiên là Huyết Ngọc Tri Chu! Ha ha…”
Một hồi lâu sau đó, Cực Âm Tổ Sư mới đem ánh mắt thu trở về, nhưng lại bỗng nhiên ngửa mặt cười phá lên.
Tiếng cười chấn động không gian, làm cho thần sắc của Hàn Lập không khỏi biến đổi.
Tu vi của tu sĩ Nguyên Anh Kỳ quả nhiên sâu không thể lường!
Hàn Lập lập tức lộ ra vẻ thận trọng, hắn biết tiếp theo đối phương sẽ đi vào vấn đề chính.
Trong khi Hàn Lập còn đang đợi Cực Âm Tổ Sư thì bên tai lại vang lên âm thanh lo âu của Huyền Cốt.
“Ngươi làm thế nào mà có được Huyết Ngọc Tri Chu? Đã có vật ấy, vì sao ngay từ đầu không nói cho ta biết?” Lúc này trong âm thanh của Huyền Cốt tràn đầy ý tứ hối hận và kinh sợ.
“Ta có vật này vì sao phải nói cho ngươi biết?!” Hàn Lập vừa nghe nói thế trong lòng liền bực bội.
Nhưng hắn liền lập tức bình tĩnh lại. Nếu như ngay cả Huyền Cốt cũng xem trọng nó thì Huyết Ngọc Tri Chu chắc chắn có đại bí mật trong mình. Không biết việc này đối với mình là lợi hay là hại nữa?
Hàn Lập còn đang âm thầm suy ngẫm thì Huyền Cốt có chút nôn nóng dồn dập truyền âm tới.
“Tên nghịch đồ Cực Âm này chắc chắn yêu cầu ngươi đi vào nội điện, ngươi cứ việc đồng ý đi theo là được. Ta sẽ âm thầm theo sau bảo vệ cho ngươi.” Có lẽ nhận thấy được khẩu khí nói chuyện của Hàn Lập có chút không ổn, thanh âm của Huyền Cốt hoà hoãn hơn rất nhiều, nhưng rất trịnh trọng dặn dò.
Hàn Lập nghe xong, ngược lại càng thêm bất an.
Hắn mơ hồ cảm giác được vì Huyết Ngọc Tri Chu nên hắn mới bị lôi cuốn vào trường tranh đấu này, nếu không cẩn thận sẽ tan xương nát thịt.
Hàn Lập còn đang âm thầm hồ nghi thì Cực Âm Tổ Sư rút cuộc cũng mở miệng, nội dung hắn nói cũng nói giống y như là những lời Huyền Cốt đã đoán trước.
“Hàn Lập, ngươi có muốn đi vào nội điện xem không? Ta có thể mang theo ngươi an toàn ra vào!” Cực Âm Tổ Sư vẻ mặt ôn hoà nói, ý tứ trong đó vô cùng hấp dẫn.
“Đi vào nội điện?” Hàn Lập nghe xong liền giật mình.
Thật sự mà nói nơi này đối với Kết Đan Kỳ tu sĩ, là một địa phương cực kỳ nguy hiểm.
Mặc dù bên trong bảo vật vô cùng trân quý, vượt xa các nơi khác của Hư Thiên điện.
Nhưng từ sau khi Hàn Lập biết rõ tình hình nơi đây, thì hiểu được mình không nên đi vào.
Hôm nay hắn mới vừa chiếm được Cửu Khúc Linh Sâm có tác dụng rất lớn đối với việc ngưng anh, nên càng không muốn mạo hiểm nữa.
Về phần đối phương mặc dù ngoài miệng nói là bảo đảm an toàn dẫn hắn ra vào Hư Thiên Điện, cộng thêm Huyền Cốt cũng hứa hẹn nhưng thật tình hắn không tin những lời nói này.
Hắn chỉ có một cái mạng mà thôi!
Nghĩ tới đây, Hàn Lập liền miễn cưỡng mỉm cười rồi từ chối nói:
“Nội điện đối với vãn bối mà nói, thật sự không thể kham nổi. Vãn bối chỉ cần vượt qua hai cửa trước đó là được, còn nội điện sẽ không đi. Vãn bối thực không có phúc phận lớn như vậy.”
Nghe xong lời này, Cực Âm Tổ Sư sắc mặt trầm xuống, lộ ra vẻ âm lệ.
Còn gã Ô Sửu bên cạnh hắn thì sắc mặt lộ vẻ giận dữ đột nhiên lớn tiếng trách mắng:.
“Hàn Lập, gia tổ không truy cứu ngươi trước đây đã đắc tội với lão nhân gia, hôm nay còn hảo tâm muốn mang ngươi đi vào nội điện, mà ngươi còn ba phen bốn bận từ chối. Chẳng lẽ ngươi xem thường Cực Âm Đảo chúng ta sao?”
Đối với những lời nói của Ô Sửu, Cực Âm Tổ Sư cũng không có ngăn cản, chỉ là trên mặt lộ ra vẻ không vui vẻ, lạnh lùng nhìn.
Còn Hàn Lập thì trở nên im lặng.
Lúc này bên tai hắn lại truyền đến tiếng của Huyền Cốt thúc giục hắn đáp ứng yêu cầu của đối phương, nhưng Hàn Lập làm sao có thể đồng ý dễ dàng như vậy chứ!
“Không đi! Mặc dù không biết Ô đảo chủ kêu tại hạ cùng đi vào nội điện để làm gì, nhưng chắc chắn sẽ không chỉ để tại hạ kiến thức một phen đâu! Nếu có thời gian, chẳng bằng tại hạ tìm kiếm bảo vật ở những chỗ khác an toàn hơn vậy.” Hàn Lập thần sắc lạnh nhạt nói.