“Có cảm giác gì đau hơn việc nhìn người thân chết trước mắt mà bản thân không thể làm gì được? Haha…”.
Nhìn đám người kia đắc ý, Vân Diệp tức giận nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt cô nhìn chằm chằm đám người kia tràn đầy sát ý rồi quát lớn một tiếng đầy căm phẫn.
“Các ngươi… Các ngươi câm miệng?”
“Tất cả là tại lũ khốn nạn các ngươi? Nếu như không có lũ độc đoán các ngươi thì tộc ta đâu có chịu cảnh diệt tộc này?”
“Cho dù tộc ta có biệt diệt, ta có chết đi thì các ngươi cũng đừng mong đạt được mục đích?”
“Nếu các ngươi muốn thì đến mà lấy mạng của ta đi?”
Đứng ở bên cạnh, một nam thanh niên khoảng chừng hai lăm hai sáu tuổi đứng chắn ở trước người cô. Ánh mắt hắn tràn đầy sát ý nhìn chằm chằm đám người đó rồi quát lớn một tiếng.
“Muốn giết chết tiểu thư thì các ngươi phải bước qua xác của ta?”
Tên cầm đầu nghe thấy vậy thì nghiến chặt răng, ánh mắt hắn tràn đầy sự tức giận nhìn chằm chằm hai người rồi quát lớn một tiếng.
“Được, được. Nếu đã muốn chết đến vậy thì ta thanh toàn cho hai ngươi?”
Chỉ tay xuống, tên cầm đầu hạ sát lệnh.
“Giết hai người đó cho ta”.
Lời nói vừa dứt, những người khác đồng thời phát lực rồi lao xuống. Ánh mắt của bọn chúng nhìn hai người trông dữ tợn và phấn khích vô cùng. Trong mắt chúng thì cả hai người chỉ là một miếng mồi ngon có thể bị giết chết bất cứ lúc nào.
“Haha… Chết đi?”
“Khốn kiếp? Ta phải chết ở đây sao?”
Vân Diệp cắn chặt môi, ánh mắt cô hiện rõ sự không mong muốn nhìn chằm chằm đám người. Tay phải cố nắm chặt chuôi kiếm và bộc phát phần lực lượng cuối cùng, khí tức toàn thân cô lúc này tỏa ra xung quanh mang theo một phần tử khí rất lớn.
Tâm của cô lúc này đã là một màn đen mù mịt và ý niệm tử vong đã xâm chiếm hết toàn bộ suy nghĩ.
“Ta cho dù có chết cũng phải kéo theo lũ khốn nạn các ngươi? Chết hết đi?”
Hai người bộc phát toàn lực đánh ra một kích cuối cùng hóa thành một đạo quang mang quét ra xung quanh đánh bay tất cả những kẻ đang xông lên nhưng nó chỉ có thể đẩy lùi mà không thể hạ sát được bọn chúng.
Một kích cuối cùng này tán đi, cả hai người hiện tại đã không còn chút sức lực nào cả. Vân Diệp cúi người, một chân khụy xuống, hơi thở cô càng ngày càng trở nên gấp gáp và khí tức trên người thì ảm đạm vô cùng.
Nữ tử cắn chặt môi khiến máu tươi trong miệng chảy xuống, cô ngẩng đầu nhìn lên cao lần cuối rồi từ từ nhắm mắt.
“Tất cả, kết thúc rồi?”
Dùng chút sức lực còn lại đứng bảo vệ ở trước người, nam tử hơi cúi người, ánh mắt không mấy mong muốn nhìn cô và nói.
“Tiểu thư, là tại ta vô năng nên không đủ sức bảo vệ người? Thật không cam lòng?”
Đám người kia đồng loạt xông đến, Vân Diệp lúc này đã nhắm mắt chờ đợi cái chết đang đến gần. Tưởng chừng như mọi thứ đã kết thúc thì đột nhiên, cô cảm thấy bản thân giống như đang đi lạc ở trong một không gian hoàn toàn tối tăm mù mịt.
Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra liền ngẩng đầu nhìn xung thì trông thấy khung cảnh bản thân hiện lên trước mắt giống như một thước phim nhưng chỉ khác là khung cảnh đó đã ngưng kết lại.
Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Vân Diệp vẻ mặt hốt hoảng nhìn xung quanh một lúc và định thốt ra thành tiếng thì có một thanh âm cổ lão từ đâu đó vang vọng đến khiến cô bị giật mình.
“Ngươi cam chịu nhìn tộc nhân, nhìn cha mẹ bị kẻ gian giết chết? Ngươi cam chịu số phận mà không có ý định trả thù? Cha mẹ ngươi, tộc nhân ngươi ở dưới suối vàng muốn nhìn thấy cái cảnh này hay sao?”
Vân Diệp cúi đầu, hai hàng nước mắt tiếc nuối lăn dài trên gương mặt.
“Ta muốn chứ, muốn giết chết tất cả bọn chúng nhưng… Thực lực của ta có hạn còn bọn chúng thì quá đông và mạnh, một mình ta sao có thể làm được chứ?”
Bất giác, thanh âm cổ lão đó lại một lần nữa vang lên.
“Vậy nếu như ta cho ngươi một cơ hội để giết chúng thì ngươi có nguyện vì ta mà làm tất cả mọi thứ? Ta có thể cứu ngươi, có thể cho ngươi cơ duyên to lớn nhất từ trước cho đến giờ?”
“Ngươi có muốn nắm bắt cơ hội, có muốn thoát ra khỏi số phận này hay không?”
“Chỉ cần ngươi đồng ý thì ta sẽ đáp ứng nguyện vọng trả thù của ngươi?”
“Còn bây giờ thì cho ta câu trả lời của ngươi? Ngươi muốn chết hay muốn sống và trả thù chúng?”
Vân Diệp ngẩng đầu, cô không biết giọng nói này từ đâu truyền đến và cũng không biết thân phận của người đó là ai? Là ma quỷ hay là con người? Cô không quan tâm, trong đầu cô lúc này chỉ muốn sống sót và báo thù.
Không một giây suy nghĩ, Vân Diệp hét lớn một tiếng.
“Ta muốn được sống? Ta muốn được báo thù?”
“Chỉ cần người giúp ta thì đừng nói ta đồng ý yên cầu, ta sẵn sàng vì người mà bán mạng để làm tất cả? Ta bây giờ chỉ có một ước nguyện, ta muốn trở nên mạnh hơn, ta muốn bản thân cường đại hơn nữa?”
Thanh âm cổ lão từ phương xa vang vọng đến.
“Được, ta sẽ giúp ngươi?”
Lúc này, nam tử nhìn đám người đang đánh tới thì cắn răng, hắn dùng cơ thể mình chặn ngay trước người cô và quát.
“Ta liều mạng với các ngươi?”
Ngay lúc mọi thứ tưởng chừng như đã kết thúc thì đột nhiên, có một vệt quang mang hắc sắc từ đâu đó lướt qua. Trong mắt nam tử chỉ nhìn thấy vệt quang mang đó cứ lướt đi ngang qua trước mặt thì có một bộ thi thể nằm gục xuống đất.
Không thể tin được những thứ đang diễn ra trước mắt, nam tử trừng mắt há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Chỉ trong nháy mắt, tất cả bọn chúng đều bị giết chết bởi một thứ gì đó cực kỳ đáng sợ!
Vân Diệp nhắm mắt thêm một lúc thì từ từ mở mắt. Nhìn thấy đám người kia lúc này đã trở thành một bộ thi thể khiến cô bị giật mình, hai mắt cô trừng lớn nhìn xung quanh như muốn tìm người đã truyền âm cho cô.
Ngẩng đầu nhìn lên cao, cô nhìn thấy một bóng người cổ lão đang đạp không mà đứng, mái tóc trắng bạc tung bay phất phới ở trong gió, gương mặt nhìn còn rất trẻ tuổi nhưng lại mang trên mình phong phạm cổ lão vô cùng.
Không chỉ có thế, cô cảm nhận trên người đó có một cổ khí tức gì đó hết sức khủng bố đang đè nén lên người. Nhìn nam nhân với hai cái cánh lớn ở sau lưng, cô ngây người gần như chết lặng, ngay cả hô hấp cũng không dám thở mạnh một tiếng.
“Người… Người đã cứu ta sao?”