“Thần tới đây, là muốn xin chỉ thị của Vương gia về tang sự của Nghi Ninh Hầu phủ ……”
“Không đi.”
Trưởng sử sửng sốt một chút.
Kỳ quái, bình thường nhìn Vương gia với Vương phi ân ái như thế, cữu mẫu Vương phi qua đời thế mà không đi phúng viếng.
Có điều thân phận Vương gia không thể so với bình thường, không đi cũng không nói gì được.
“Vậy thần liền chuẩn bị Vương phi một mình nghi trình.” Trường sử khom người, chuẩn bị cáo lui.
“Ách, Vương phi cũng không đi.”
Úc Cẩn nói như không có việc gì, trưởng sử suýt nữa nhảy dựng lên: “Vương phi không đi?”
“Ừ.”
“Vương gia, Vương phi nếu không đi thì thật quá thất lễ, người khác sẽ cảm thấy Vương phủ chúng ta không có quy củ!”
Vương gia chính là có sáu huynh đệ lập phủ bên ngoài, cũng mang ý nghĩa ngoại trừ lão ra còn có sáu vị trưởng sử.
Lão cũng có áp lực cạnh tranh!
Đối mặt với chủ tử vẻ mặt lạnh nhạt, trong lòng trưởng sử tràn đầy tuyệt vọng, giãy giụa hỏi: “Vương phi vì sao không đi?”
Úc Cẩn vốn định nói bởi vì Vương phi không muốn, suy xét đến trưởng sử chung quy đã lớn tuổi, vạn nhất không chịu đựng được kích thích có gì không hay xảy ra, lại đổi một trưởng sử khác nói không chừng còn kém cỏi hơn, đoạn sửa miệng: “Vương phi có chút không thoải mái.”
Trưởng sử cật lực khống chế xúc động muốn phất tay áo bỏ đi: “Thần sao không nghe nói gì ——”
Úc Cẩn nhàn nhạt liếc trưởng sử một cái: “Vương phi không thoải mái, còn phải bẩm báo với trưởng sử nữa à?”
“Tất nhiên không phải, nhưng ——”
“Trưởng sử không cần nói nữa, còn nói nữa bổn vương sẽ tức giận.” Úc Cẩn phất ống tay áo một cái.
Trưởng sử cắn răng nói: “Thần cáo lui.”
Úc Cẩn khẽ gật đầu.
Trưởng sử rời khỏi thư phòng, đi trong gió thu lạnh run, đầy cõi lòng còn bi thương hơn cả ngày thu lọt vào trong tầm mắt đều là lá vàng hơn.
Lão đã có thể dự kiến được Vương gia cứ tùy hứng như thế kiểu gì cũng có ngày sẽ bị Ngự sử vạch tội.
Thôi, Vương gia là khúc gỗ mục, tùy hắn đi thôi!
Trưởng sử hờn dỗi nghĩ, trở lại trong phòng một hơi rót hai ly trà mới coi như dễ chịu chút.
Khôi phục lý trí lão đầu bắt đầu cân nhắc tìm từ thích hợp hồi âm cho Nghi Ninh Hầu phủ.
Úc Cẩn có chút hối hận.
Trưởng sử tuy rằng tuổi lớn, nhưng giọng vẫn rất to, chứng tỏ thân thể rất rắn chắc, hẳn là không sợ chịu kích thích.
Không nên nói A Tự không thoải mái.
Úc Cẩn càng nghĩ càng chửi thầm, vội vàng chạy về Dục Hợp Uyển.
A Xảo đang canh giữ ở ngoài cửa.
“Vương phi đâu?” Úc Cẩn vừa đi vừa hỏi.
A Xảo do dự một chút.
Bước chân Úc Cẩn hơi ngừng lại, vẻ mặt nghiêm túc: “Vương phi làm sao vậy?”
A Xảo cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Vương phi có chút không thoải mái, đang nghỉ ngơi……”
Úc Cẩn sắc mặt đại biến, rốt cuộc không rảnh hỏi A Xảo tiếp, trực tiếp đi vào trong thất.
Khương Tự đang nằm nghiêng trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi. Mái tóc đen bóng đẹp đẽ tùy ý xõa tung trên gối đầu uyên ương nghịch nước sắc thu hương, khuôn mặt gối lên cánh tay dưới sự phụ trợ của tóc đen quả nhiên có vài phần tái nhợt.
Úc Cẩn trong lòng căng thẳng, bước xa đi qua nắm chặt cổ tay trắng nõn của nàng, kêu: “A Tự ——”
Khương Tự chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt khẩn trương của đối phương nhất thời khiến nàng khôi phục thanh tỉnh: “Làm sao vậy?”
Bởi vì ngủ trong chốc lát, thanh âm mang theo giọng mũi.
Úc Cẩn vừa nghe càng khẩn trương, duỗi tay đặt lên trên trán Khương Tự.
Khương Tự bị hành động của hắn làm cho sửng sốt: “A Cẩn, chàng làm gì?”
Chạm đến da thịt hơi lạnh, khiến Úc Cẩn thoáng an tâm, thở phào nhẹ nhõm nói: “Không nóng lên thì tốt, nghe A Xảo nói nàng không thoải mái, làm ta sợ nhảy dựng.”
Khương Tự nhất thời dở khóc dở cười, dỗi nói: “Chàng lúc sợ lúc rống, ta còn tưởng rằng bên ngoài đã xảy ra đại sự gì.”
Vừa vào hoàng thất, rất nhiều chuyện đã không còn là việc nhỏ nữa.
“Nhưng A Xảo nói nàng không thoải mái.” Sắc mặt Úc Cẩn vẫn khó coi như cũ.
Khương Tự mím mím môi, biểu tình có vài phần khác thường.
Úc Cẩn ảo não vỗ vỗ mặt: “Đều do ta không nên nói bậy.”
“Chàng nói cái gì?” Khương Tự hỏi.
“Trưởng sử hỏi về tang sự của Nghi Ninh Hầu phủ, ta nói nàng không thoải mái, không đi……” Úc Cẩn càng nói càng hối hận, “Không nghĩ tới nàng thật sự không thoải mái, đều do ta ——”
Khương Tự nâng lên một ngón tay, chặn lại môi mỏng của nam nhân.
Úc Cẩn ngừng nói.
Khương Tự nhất thời có chút do dự không biết có nên nói ra hay không.
Úc Cẩn không khỏi luống cuống, nắm chặt tay Khương Tự: “A Tự, nàng nếu như sinh bệnh, nhất định không được gạt ta!”
Nhìn biểu tình nôn nóng của nam nhân, Khương Tự nói: “ Nguyệt tín của ta đã trễ mấy ngày……”