Nhưng vì anh ta cố chấp làm theo lý thuyết, không biết linh hoạt, nên anh ta không biết cách ứng biến với những tình huống đột ngột phát sinh.
“Giờ phải làm sao đây?”
“Nó hoàn toàn khác với những gì Đội trưởng Dương đã dạy tôi, tôi, tôi, tôi…”
Điền Kê đỏ mặt tía tai.
Một khi người ta đã mất bình tĩnh, tay chân luống cuống, hành động mất phương hướng, phản ứng cũng không kịp, thế nên ở khúc cua để Lâm Mộng Vân lách qua anh ta vượt lên!
Lần này, Lâm Mộng Vân đã dẫn trước một nửa.
Dương Tuấn Thiên mắng: “Cái đồ rác rưởi này làm sao vậy? Dẫn đầu mà còn để rớt về sau? Kỹ năng vào cua của cậu ta quá tệ!”
Có đúng là quá tệ không?
Nếu chỉ thi đấu kỹ năng vào cua thì Điền Kê bây giờ mạnh hơn Lâm Mộng Vân.
Nhưng điều mà Dương Tuấn Thiên không đoán được chính là đây là nơi đua xe chứ không phải tạp kỹ, làm sao đối thủ có thể cho anh không gian thoải mái để anh thực hiện những động tác hoàn hảo?
Sau khi vượt lên dẫn trước, Lâm Mộng Vân lại càng không lái xe như mọi người tưởng tượng mà liên tục chắn ngang tầm nhìn để cản trở khả năng vượt của xe sau.
Điều khó chịu nhất là trong lần vào góc thứ hai, Lâm Mộng Vân đã chủ động bỏ thời điểm tốt nhất để vào cua.
Cô ấy cố tình kéo dài thời gian vào cua.
Điền Kê đi theo phía sau, tầm nhìn luôn bị xe phía trước chặn lại, dưới sự nóng nảy của mình đã bị Lâm Mộng Vân dắt mũi, thế mà lại kéo dài thời gian vào cua với cô.
Sau đó, Lâm Mộng Vân dưới trạng thái đã chuẩn bị tốt, lập tức đánh tay lái, điều chỉnh nhanh tốc độ.
Nhưng Điền Kê thì khác, anh ta không nhận ra rằng đã quá muộn để vào khúc cua, khi anh ta phát hiện ra thì đã quá muộn, lại không chuẩn bị tâm lý, không kịp điều chỉnh.
Thấy mình sắp lao ra khỏi đường băng, điều duy nhất anh ta có thể làm là phanh gấp!
Đạp phanh xong, tốc độ giảm đáng kể.
Mà lại còn giảm cực nhanh.
Trong quá trình vào khúc cua, tốc độ của xe giảm nhanh là rất nguy hiểm đến tính mạng, thậm chí còn chưa kết thúc cuộc đua, thắng bại đã được xác định ở góc cua thứ hai.
Dương Tuấn Thiên che mặt tuyệt vọng, không thể nhìn nổi!