Nghĩ vậy, ánh mắt Nhiếp Vân lộ ra ngưng trọng.
– Sát!
Đi về phía trước, liền nhìn thấy vài người đang chém giết, tiến vào nơi này, chẳng khác nào triển khai chiến dịch tàn sát, có thể còn sống đi ra ngoài mới là dũng giả!
Xì! Xì!
Hai cái đầu bị trường đao của một thanh niên phách xuống, Nhiếp Vân liền nhìn thấy hai đạo quang mang nhàn nhạt từ trên thi thể người vừa bị giết thoát ra, chậm rãi tiến vào trên người thanh niên.
Loại hào quang này, mắt thường nhìn không thấy, mà là Nhiếp Vân mở ra Thiên Nhãn nhìn thấy, phối hợp năng lượng đặc thù trong không gian, ở trên không trung tạo thành một hình dạng cổ quái, chảy vào trong cơ thể thanh niên không đến một phần mười, đại bộ phận biến mất ở chỗ sâu trong không gian.
– Chẳng lẽ đây là tiềm lực dời đi gì kia?
Nhiếp Vân sửng sốt.
Lúc trước hắn từng nghe Mộ Liễu nói qua dời đi tiềm lực, vẫn không biết là cái gì, hiện tại xem ra, hẳn là trận pháp nào đó có thể thôn tính tiềm lực của con người, chuyển dời đến người ra tay.
Dời tiềm lực? Đây cũng quá nghịch thiên đi!
Cho dù Phù Thiên Đại Lục, cũng chưa từng nghe nói qua có loại năng lực như thế này!
– Yêu Tộc!
Trong lòng Nhiếp Vân đột nhiên toát ra một cái xưng hô.
Muốn nói ai có thể làm ra loại vật này, chỉ có Yêu Tộc, Yêu Tộc luôn tâm ngoan thủ lạt, vì đạt tới mục đích, không tiếc máu chảy thành sông, loại phương pháp hấp thu tiềm lực người khác, thỏa mãn mình này, chỉ sợ là bí thuật nào đó của Yêu Tộc, hơn nữa là một loại bí thuật cực kỳ tà ác!
– Nhất định phải cẩn thận, nơi này không đơn giản như ta tưởng tượng!
Nghĩ thông suốt cái này, sắc mặt Nhiếp Vân ngưng trọng lên.
Lúc trước cho rằng bằng vào thực lực cùng thủ đoạn của mình, ở trong Chí Tôn cướp đoạt bảo bối dễ như trở bàn tay, hiện tại xem ra, cũng không phải có chuyện như vậy, Yêu Tộc bí thuật luôn quỷ dị hay thay đổi, hơi không cẩn thận sẽ bỏ mình, dù thực lực ngươi có mạnh hơn nữa cũng không được!
Tục ngữ nói Đại Đạo một vạn, Yêu Tộc bảy ngàn, nhân tộc mới chỉ lĩnh ngộ ba ngàn, đủ thấy bí thuật của Yêu Tộc cường đại, so với nhân loại mạnh không chỉ một lần!
– Huynh đệ, nơi này cực kỳ nguy hiểm, ta xem chúng ta không bằng liên thủ, chờ giết sạch mọi người sẽ chia đều ưu đãi!
Tiếp tục đi tới, thanh niên vừa rồi nhìn thấy Nhiếp Vân, biết hắn là cường giả Bí Cảnh, thái độ cung kính.
– Tốt!
Nhiếp Vân cười cười.
– Vậy chúng ta đi thôi!
Thanh niên thấy Nhiếp Vân đồng ý, đột nhiên bàn tay vừa lật, một mũi nhọn bắn tới đầu hắn.
Lần này mạnh mẽ vang dội, không chút ướt át bẩn thỉu, trên mũi nhọn mang theo tiếng gió lăng lệ, còn chưa tới trước mặt, liền làm đau làn da, loại đánh lén này rất hữu hiệu, đổi thành cường giả Bí Cảnh bình thường, nhất định sẽ bị xuyên tim, không thể phòng bị, đáng tiếc, Nhiếp Vân không phải Bí Cảnh bình thường, mặc dù chỉ là Chí Tôn, nhưng linh hồn cường đại lại cực kỳ đáng sợ!
BA~!
Thanh niên liền nằm trên mặt đất, biến thành bánh thịt.
Hắn vừa chết, lại một cỗ khí tức đặc thù chậm rãi lên cao, một phần rót vào trong cơ thể Nhiếp Vân, một phần tiêu tán trong không trung.
– Quả nhiên là tiềm lực? Thật có thể làm cho tiềm lực dời đi?
Cảm nhận được dòng khí đặc thù dũng mãnh vào thân thể, ánh mắt Nhiếp Vân trợn tròn.
Cổ khí tức này vừa tiến vào trong cơ thể, quả nhiên làm cho tu vi Chí Tôn hậu kỳ của mình tăng cao, tự hồ chỉ cần chọc nhẹ, liền có thể trực tiếp đột phá, đạt tới Chí Tôn đỉnh phong!
Đây không phải năng lượng, cũng không linh khí, chỉ là một loại cảm giác tâm lý đơn thuần!
Thật giống như ở dưới cổ khí tức này bao phủ, hết thảy bình chướng đều là mây bay, căn bản không tạo được trở ngại!
Trong mắt một ít tuyệt thế thiên tài, bình chướng đối với bất kỳ người nào cũng là gông cùm xiềng xích, đối với bọn họ lại cái gì cũng không tính, thật giống như