Về phần những người đi theo cô ta thì đang ngồi ở bàn bên cạnh.
Không chút nghỉ ngờ rằng lần này nhà họ Lâm đã hoàn toàn trở thành một bàn đạp cho. Huyền Y Phái.
Thanh thế của Huyền Y Phái ở trong nước hiện nay đã tăng lên đến một độ cao trước giờ chưa từng thấy.
Vô số phương tiện truyền thông tin tức ca ngợi Huyền Y Phái.
Vô số người dân ca tụng công đức và coi người của Huyền Y Phái giống như vị cứu tinh của thế giới.
Ngay cả các phương tiện truyền thông chính thống cũng không ngót lời ca ngợi và tán dương.
Các cờ thưởng gửi đến Huyền Y Phái nườm nượp không ngớt.
Quá nhiều quá nhiều rồi.
Huyền Y Phái đã in sâu vào lòng mỗi người dân trong nước.
Về phần các công ty dưới quyền của doanh nghiệp Lâm Thị … sớm đã để tiếng xấu muôn đời rồi.
Công trường đóng cửa, công ty đóng cửa, một số lượng lớn các doanh nghiệp sụp đồ …
“Khồn kiếp!”
Lâm Ngữ Yên ném điện thoại xuống bàn, vẻ mặt tràn đầy tức giận.
Chuông leng keng …
“Buổi trưa tốt lành, xin hỏi, anh muốn ăn gì?”
Nụ cười chuyên nghiệp của người phục vụ ngoài cửa truyền ra.
Lâm Dương chào hỏi, sau đó bước tới ngồi xuống.
Lâm Ngữ Yên thở dài một hơi, gạt đi tức giận, yên lặng nhìn Lâm Dương.
Còn Lâm Dương cũng đang nhìn cô ta.
Trên thực tế, cả hai đã quen biết nhau.
Từ nhỏ đã quen biết rồi.
Tuy rằng thời gian hai người ở cùng nhau không tính là dài, nhưng cũng có thể coi là hai nhỏ vô tư, chỉ là sau khi Lâm Dương rời đi, Lâm Ngữ Yên không bao giờ gặp lại Lâm Dương.
“Đã lâu không gặp, không ngờ bây giờ anh lại có dáng vẻ như thế này.” Ánh mắt của Lâm Ngữ Yên có chút phức tạp.
*Ừ.” Lâm Dương nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, cũng không nói nhiều, tự mình uống một ngụm cà phê.
“Anh vẫn ổn chứ?” Lâm Ngữ Yên do dự hỏi.
“Chuyện liên quan đến tôi, có lẽ cô cũng biết rồi. Bao nhiêu năm nay chưa từng hỏi thăm tôi, nhưng lúc này lại hỏi tôi câu này. Không cảm thấy là rất đạo đức giả sao?”
Lâm Dương thờ ơ hỏi.