-Vậy cũng được..
Chu Cửu thất vọng thở dài.
-Chỉ Nhược, đêm nay muội cũng đừng đi đâu, cứ ở lại chỗ này hỗ trợ phối hợp cùng với Chu Cửu đi.
Tống Thanh Thư suy nghĩ lấy võ công Chu Chỉ Nhược cùng Chu Cửu, hai người liên thủ, cho dù là cao thủ sánh ngang giang hồ Ngũ Tuyệt đến đây, thì cũng khó mà chiếm được thượng phong trước hai nàng.
Chu Chỉ Nhược lại hiểu lầm ý của hắn, tường rằng hắn kêu nàng ở lài để đêm khuya quay trở lại để giao hoan cùng lúc ba người lần nữa, sắc mặt lập tức trở nên ửng đỏ chót, vừa muốn mở miệng từ chối, nhưng không biết tại sao, lại cảm thấy bên dưới hạ thể của mình chợt nóng lên, cuối cùng đầy ngập tâm tư hóa thành một tiếng ừ nhẹ..
Rời khỏi phái Vương Ốc, Tống Thanh Thư thân hình hóa thành một làn khói h, rất nhanh mò lên vị trí đỉnh núi có Tiêu Bán Hòa đang trú ngụ, Tống Thanh Thư trong lòng hơi động, tọa trấn đỉnh núi chính là địa bàn của Thủy Giám, không biết Thủy Sinh hiện tại thế nào rồi, suốt ngày hôm nay cũng không nhìn thấy nàng.
Bây giờ đang thời buổi rối loạn, Tống Thanh Thư lo lắng Thủy Sinh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, do dự một chút liền hướng về phía khuê phòng của nàng tìm kiếm, thì thấy bên trong phòng trống không có một bóng người, liền giật nảy cả mình.
Vào lúc này lại có hai cái người hầu tới dọn dẹp ngoài sân, Tống Thanh Thư lắng nghe từ bọn họ tán gẫu thì biết được, Thủy Giám đã cùng Thủy Sinh mang theo linh cữu Thủy Đại đưa về Giang Nam an táng rồi.
Chợt đột nhiên hắn nghe được hai người hầu thầm thì bắt đầu nghị luận:
-Vị Tấn Dương đại hiệp kia không biết xảy ra chuyện gì, ngay cả hạ nhân chúng ta cũng không vào được, bên trong chắc phải là có bí mật gì đây?”
-Xuỵt, ngươi không muốn sống sao, thế đạo bây giờ biết được càng ít thì càng an toàn, nếu có hiếu kỳ tò mò biết nhiều thì hãy cẩn thận coi chừng bị diệt khẩu.
-Vâng, lão đại giáo huấn, tiểu đệ hiểu rồi .
……………………………………………………………………………………….
Chờ hai người rời đi khỏi, Tống Thanh Thư lộsuy nghĩ: “Xem ra vị Tấn Dương đại hiệp, còn cất giấu không ít bí mật a.”
Dựa theo vừa rồi hai người hầu tán gẫu để lộ ra tin tức, Tống Thanh Thư rất nhanh liền tìm tới vị trí sân nơi của Tiêu Bán Hòa, thì không khỏi ngẩn người ra.
Toàn bộ ngoài sân không một ngọn đèn đuốc, trong đêm tối chỉ nghe các loại côn trùng phát ra tiếng kêu vang, ngoài ra thì viện yên tĩnh không hề có một tiếng động, có vẻ quỷ dị dị thường, phảng phất đang giăng cái bẫy, chờ Tống Thanh Thư tự chui đầu vào lưới.
Tống Thanh Thư khinh thường: “Ta cũng muốn thử xem cái đầm rồng hang hổ này ra sao.”
Hắn rất nhẹ nhàng như một cái lá rụng lẳng lặng lướt xuống đến trong sân, nếu có người bên ngoài nhìn thấy, tất nhiên vô cùng thán phục khinh công của hắn đã đến cảnh giới đăng phong tạo cực.
Tống Thanh Thư cũng không có lỗ mãng liền xông vào, mà là chậm rãi đem tình huống của tòa viện khắc vào ở trong đầu của mình.
Đột nhiên Tống Thanh Thư vẻ mặt hơi động, cách đó không xa trong một gian sương phòng có bốn người, đều là giang hồ hảo thủ, Tống Thanh Thư cẩn thận từng li từng tí dán tới, vểnh tai lên lắng nghe.
“. . . Chúng ta làm như vậy có phải là quá dư thừa.”
“Cẩn thận nếu không sẽ có sai lầm lớn.”
“Nhưng Tiêu đại vương là người quang minh quang minh, chúng ta làm như vậy không khỏi có chút bỉ ổi.”
Bên trong nữ có nam có, Tống Thanh Thư nghe đứt quãng đột nhiên cả kinh, những người này lai lịch gì, lẽ nào muốn gây bất lợi cho Tiêu Phong?
-Ai..
Một tiếng quát lạnh vang lên, rất nhanh một luồng chưởng lực bài sơn đảo hải đánh tới.
Tống Thanh Thư cùng đối phương chạm nhau một chưởng, liền nhân cơ hội mượn lực lùi tới giữa sân, có điều bị động, đã có người chặn hắn đường lui phía sau, một thanh trường kiếm sáng lấp lóa hướng từ sau lưng Tống Thanh Thư đâm tới, chiêu kiếm này đối phương lựa chọn thời cơ quá tốt trong khi hắn đang lùi, đên lúc hắn kịp phản ứng lại, mũi kiếm cách áo hắn khoảng cách đã không tới một tấc.
Cảm nhận được mơ hồ truyền đến kiếm khí, Tống Thanh Thư trên người nổi da gà, liền dồn khí đan điền, toàn bộ thân thể vừa kịp lách sang một bên, trong thế ngàn cân treo sợi tóc tránh chiêu kiếm, nhân cơ hội liền vung chưởng đè tới trước ngực đối phương.
Đối phương thì đang khϊếp sợ Tống Thanh Thư từ một góc độ không thể tách ra tránh thoát được chiêu kiếm này, chưa kịp biến chiêu, thì song chưởng của Tống Thanh Thư phản kích lại đã ở trước ngực mình.
Tống Thanh Thư đột nhiên quát to một tiếng, thân hình chợt lui mấy trượng, sắc mặt cổ quái nhìn cách đó không xa người mặc áo đen che mặt kia:
-Ngươi là nữ nhân?