Đến bên ngoài cung điện Trấn Ất điện nguy nga chờ đợi, Diêm Tu và Thiên nhi, Tuyết nhi mới tới nơi này lần đầu tiên có thể nói là âm thầm kinh ngạc, khen ngợi không dứt. Mây bay thác đổ, thế núi hùng hiểm, cảnh sắc vô cùng xinh đẹp nơi này, đây mới là tiên cảnh nhân gian, nếu lấy Trấn Hải sơn ra so sánh quả thật là không đáng để nhắc tới.
Miêu Nghị nhìn chằm chằm bên trong cửa cung cao lớn, ánh mắt thâm trầm.
– Miêu sơn chủ, điện chủ đặc biệt cho phép các ngươi ngồi cỡi vật cỡi tiến vào, đây chính là vinh hạnh hiếm có của các ngươi!
Phàn Tử Trường tiến vào thông báo trở ra nở một nụ cười, chẳng qua là sắc mặt y tựa hồ có vẻ khó coi, thật sự là y không hoàn thành nhiệm vụ điện chủ giao cho. Mặc dù gài bẫy Trầm Phong Hoa, đẩy hết tội lỗi lên đầu Trầm Phong Hoa, thế nhưng không nghĩ tới mình cũng bị Hoắc Lăng Tiêu mắng thành phế vật.
Phế vật có nghĩa như thế nào… trong lòng Phàn Tử Trường cảm thấy vô cùng chán nản.
Miêu Nghị xa xa chắp tay cảm tạ ân sủng điện chủ, cũng không khách sáo, dẫn đám người Diêm Tu xông thẳng vào.
Xuyên quảng trường qua rộng rãi, đến cửa chính hậu cung, Thiên Vũ cùng Lưu Tinh đã nghênh đón ở cửa, Miêu Nghị vội vàng phất tay, dẫn bọn Diêm Tu nhảy xuống vật cỡi.
Bên này đang chuẩn bị hành lễ, ai ngờ Thiên Vũ, Lưu Tinh đã khom người hành lễ trước:
– Ra mắt Miêu gia!
Trong lòng Miêu Nghị biết rõ ràng lại lộ vẻ khiếp sợ, vội vàng tiến lên hành lễ:
– Hai vị cô cô làm vậy sao được, Miêu Nghị ra mắt Đại cô cô, tiểu cô cô!
Bên cạnh Phàn Tử Trường, Diêm Tu, Thiên nhi và Tuyết nhi thật sự lộ vẻ khiếp sợ, hai vị cô cô Trấn Ất điện lại hành lễ với Miêu Nghị, gọi hắn là Miêu gia, quả thật là cực kỳ nể mặt.
Thiên Vũ, Lưu Tinh hé miệng cười một tiếng, cố làm ra dáng vẻ thần bí, song song nghiêng người tránh ra, đưa tay ra mời:
– Miêu gia, mời vào bên trong!
Miêu Nghị lập tức nơm nớp lo sợ đi theo, không tiện sơ ý nữa, lập tức bỏ vật cỡi lại.
Cả bọn tiến vào lâm viên thanh nhã, đã tới trọng địa hậu cung, chỉ thấy Hoắc Lăng Tiêu đang đứng trên bậc thềm ở cửa phòng khách, cười tủm tỉm nhìn sang bên này.
– Tiếu Đại ca!?
Miêu Nghị kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Diêm Tu cùng Thiên nhi, Tuyết nhi đã gặp Hoắc Lăng Tiêu ở Đông Lai động trước đây, tự nhiên cũng vô cùng kinh ngạc.
Tiếu Đại ca là sao?! Phàn Tử Trường lộ vẻ nghi hoặc không hiểu.
Thiên Vũ, Lưu Tinh đã tiến lên hồi bẩm nói:
– Điện chủ, Miêu gia tới rồi.
Điện chủ!? Miêu Nghị kêu lên thảm thiết, lộ vẻ khiếp sợ.
Dĩ nhiên là bọn Diêm Tu càng thêm khiếp sợ.
Cảm giác này tựa hồ cũng vui vui, Hoắc Lăng Tiêu ngửa mặt lên trời cười to, bước nhanh xuống bậc thềm, rất là nhiệt tình đưa tay nắm lấy tay Miêu Nghị:
– Hiền đệ, Đại ca ta cung kính chờ đợi đã lâu, đi, vào trong ngồi!
Y gần như kéo cánh tay Miêu Nghị, lôi vào phòng khách.
Thiên Vũ không nhịn được cười theo đuôi mà vào, Lưu Tinh nín cười mời bọn Diêm Tu sang tiểu sảnh.
Phàn Tử Trường có thể nói là cả kinh ba bước quay đầu lại một lần.
Miêu Nghị vào phòng khách dường như vẫn có vẻ khó có thể tin, thử hỏi:
– Tiếu Đại ca là điện chủ Trấn Ất điện ư?
– Hoắc Lăng Tiêu, Trấn Ất điện chủ, Tiếu Ất Chủ, chẳng lẽ có cái gì không ổn sao?
Hoắc Lăng Tiêu xoa xoa hai tay, hài hước nói:
– Chẳng lẽ bây giờ hiền đệ vẫn chưa đoán được?
Miêu Nghị vội vàng hành lễ:
– Ty chức tham kiến điện chủ!
Hoắc Lăng Tiêu đưa tay nâng hắn dậy:
– Chúng ta là huynh đệ cần gì phải hành đại lễ như vậy, buông lỏng một chút, lấy can đảm mà lúc trước ngươi bức bách ta ở vườn mai ra đây!
—————
