Cố Lan San bị Hàn Thành Trì bất ngờ làm vậy thì kinh ngạc, ngón tay khẽ run rẩy, điện thoại di động liền rơi trên mặt đất, cô quay đầu, con mắt mở thật to, hô một tiếng: “Anh Thành Trì……”
Lời của cô vừa nói ra, Hàn Thành Trì lại đột nhiên giữa tay sau ót cô, khẽ cúi đầu, ngăn chặn môi của cô bằng môi mình.
Hàn Thành Trì cũng không biết mình rốt cuộc thế nào, chẳng qua là cảm thấy trong lòng có dục vọng dâng lên không thể nói được, rất muốn tìm hiểu.
Anh yêu Cố Ân Ân, anh vẫn luôn có cảm giác đối với Cố Ân Ân, có lẽ là loại cảm giác này đột nhiên xuất hiện thôi.
“Cố Ân Ân” vào giờ phút này lại ngồi ở trước mặt anh, bên trong nhà không có ai, anh đương nhiên sẽ theo như bình thường mà làm.
Bị Hàn Thành Trì xem thành”Cố Ân Ân”, Cố Lan San lại thật sự sợ choáng váng.
Vào lúc Hàn Thành Trì ôm cô vào ngực, đã sợ đến choáng váng, hiện tại anh lại hôn môi cô, Cố Lan San lần này là triệt để ngây ngốc, đầu óc của cô trống rỗng, cả người giống như là mất hồn, ngây ngốc cứng ngắc ở trong ngực Hàn Thành Trì, mặc cho môi lưỡi của anh cuốn vào trong miệng của cô, ánh mắt của cô mở thật to, hoàn toàn liền không biết rõ vào giờ phút này rốt cuộc là như thế nào, từ chối làm sao.
Hàn Thành Trì vào lúc hôn lên môi “Cố Ân Ân”, toàn thân trong không hiểu sao dâng lên dục vọng giống như thủy triều, cuồn cuộn không ngừng.