Dương Khai khẽ gật đầu, cũng không biểu hiện gì nhiều, chỉ nhìn Thu Ức Mộng nói:
– Bát ca ta hiện tại thất bại ra sao?
Thu Ức Mộng kinh ngạc nhìn lại hắn, khẽ cười một tiếng:
– Ngươi cũng sớm nhìn ra rồi à?
– Đương nhiên, nếu nhóm người Dược Vương Cốc kia không xuất hiện, Bát ca ta còn có khả năng chống đỡ vài ngày, nhưng đám người Dược Vương Cốc đến, ắt hẳn đã làm cho các huynh trưởng của ta cảm thấy nguy cơ, lúc này bọn họ nếu không giành được chút thắng lợi thì chỉ sợ không ai còn dám theo nữa.
– Ừm, đúng như ngươi nói, Dương Tuyền đã thất bại.
– Chuyện xảy ra khi nào?
– Đêm hôm trước.
Thu Ức Mộng nhẹ nhàng thuật lại toàn bộ tin tức.
Hơn ba mươi vị Luyện Đan Sư của Dược Vương Cốc xuất hiện, quả thật đã làm cho mấy vị con cháu của Dương gia phải khốn đốn, một mặt bọn họ thực sự cần một trận thắng lợi nhằm lấy lại thanh danh của mình, mặt khác phải nghĩ biện pháp ngăn chặn những người Dược Vương Cốc trợ giúp Dương Khai.
Đêm hôm trước, bốn người Dương Chiếu, Dương Kháng, Dương Thận, Dương Ảnh không hẹn mà cùng nhắm đánh ngay vào Dương Tuyền phủ.
Phủ Dương Tuyền chỉ có một Huyết tùy tùng trung thành Thần Du Cảnh bất tầng, ngoài ra chỉ có một hai nhóm thế lực của mẫu thân Dương Tuyền làm đồng minh.
Tình thế cực kỳ bất lợi, y hoàn toàn không thủ được.
Một phen đại chiến, Dương Chiếu lấy được lệnh kỳ, còn Dương Thận bắt được Dương Tuyền, đến lúc này thì vị con cháu thứ hai của Dương gia đã bị loại khỏi cuộc tranh đoạt vương vị.
– Nói tới cuộc chiến đêm đó cũng thú vị.
Thu Ức Mộng hé miệng cười,
– Thay vì nói là bọn họ đang công kích Dương Tuyền, chi bằng nói là bọn họ tự giết lẫn nhau. Sự phòng bị của phủ Dương Tuyền, từ đợt công kích thứ nhất cũng đã tan rã rồi, ngoại trừ Dương Tuyền được vị Huyết tùy tùng trung thành kia bảo vệ thoát ra ngoài, những người khác cơ bản không có sức đánh trả, gần như có thể hình dung bằng từ tan tác.
– Hơn nữa, bốn vị huynh trưởng của ngươi kết thành hai phe cánh công kích lẫn nhau, nên đều có tổn thất. Dương Chiếu và Dương Cang là anh em ruột, Dương Thận và Dương Ảnh cũng là anh em ruột, có thể nói là cây kim so với cọng râu.
Nói xong, cô nhìn Dương Khai thâm ý sâu sắc liếc mắt một cái:
– Tuy nhiên, ngươi đoán thử coi lần chiến đấu này, ai thu hoạch lớn nhất?
Bỗng nhiên nét mặt Hoắc Tinh Thần tươi cười, chờ đợi câu trả lời của Dương Khai, dường như gã cho là bất kể như thế nào hắn cũng nghĩ không ra đáp án.
Dương Khai cười lạnh một tiếng:
– Bọn họ một bên thu hoạch lệnh kỳ, một bên thu hoạch Bát ca ta, nhưng những thu hoạch này không đáng kể, chỉ làm bọn họ công kích lẫn nhau thêm tổn thất, cái bọn họ thật sự đạt được, chẳng qua là danh vọng từ thắng lợi đó mà thôi. Nếu bàn về ai thu hoạch lớn nhất, ngoại trừ ta… Còn có thể là ai?
Nụ cười trên mặt Thu Ức Mông và Hoắc Tinh Thần dần biến mất, sửng sốt và kinh ngạc nhìn Dương Khai, hiển nhiên không ngờ rằng hắn lại hiểu rõ tiên cơ tới mức này.
Vẻ mặt Liễu Phi Sinh cũng khiếp sợ, trong lòng không khỏi sinh ra hoảng sợ, rõ ràng y cảm thấy mình đã đánh giá cao Dương Khai, nhưng vẫn là chưa đủ.
– Ngươi biết à?
Thu Ức Mộng chần chừ hỏi,
– Làm sao ngươi biết?
– Ngươi nói xem.
Dương Khai khẽ mỉm cười.
Thu Ức Mộng liền tỉnh ngộ, nhớ tới vài ngày trước đó, mọi người dò hỏi Dương Khai vì sao không thừa cơ truy kích để tăng cường thế lực, càng thêm an toàn. Lúc đó, hắn đã từng nói, bản thân không muốn mộc tú vu lâm (thừa cơ hưởng lợi), nhưng còn một nguyên nhân, lúc ấy hắn chưa nói, chỉ nói mọi người sau này sẽ hiểu, bây giờ nói ra sợ mọi người cho rằng hắn tự cao tự đại.
Hóa ra lúc ấy hắn cũng đã nghĩ đến rồi.
– Nếu không biết ngươi ở trong phòng năm ngày không ra, chỉ sợ ta sẽ cho là có người nói trước với ngươi những điều này đó.
Thu Ức Mộng hít sâu một hơi, gượng cười nói:
– Ngươi quả thực làm cho không người nào có thể chống đỡ, quả không tệ, thu hoạch lớn nhất vẫn là ngươi, tuy rằng ngươi không đoạt được lệnh kỳ cũng không bắt được người, thậm chí chuyện lần này không có chút gì liên quan gì với ngươi, nhưng ngươi vẫn như cũ thu về được một vị Huyết tùy tùng trung thành!
– Vị Huyết tùy tùng ở phủ Dương Tuyền sau khi Dương Tuyền bị loại đã chủ động tới đầu phục!
Thu Ức Mộng trầm giọng nói,
– Thực lực của vị Huyết tùy tùng kia, không hề thua kém Đồ Phong và Đường Vũ Tiên.
– Có bị thương không? Người ở đâu rồi?
Dương Khai vội vàng hỏi.
Huyết tùy tùng là người trung thần nhất trong số các hầu cận, Dương Tuyền cũng đã bị đánh bại, vị huyết tùy tùng kia đi theo Dương Tuyền làm sao có thể bình an vô sự được, y không chết trận tại chỗ đã xem như thực lực mạnh kinh người rồi.
– Bị trọng thương, đang dưỡng thương, nội trong một hai tháng e là không thể phục hồi như cũ, ta nghĩ với bản lĩnh cao cường của ngươi, muốn chữa khỏi cho hắn cũng không phải chuyện khó đúng không?
Thu Ức Mộng hừ nhẹ một tiếng, đến nay nàng cũng chưa hiểu, Dương Khai rốt cuộc đã cho Khúc Cao Nghĩa và chín cận vệ uống linh đan dược liệu dược gì, làm cho bọn họ có thể hoàn toàn bình phục trong vòng một ngày.
Thậm chí đêm hôm đó Khúc Cao Nghĩa lại bị trọng thương, nhưng ngày hôm sau đã lại xuất hiện khỏe mạnh dồi dào sinh khí trước mặt mọi người.
Cho dù có loại linh đan dược liệu thần kỳ này thì cũng là vô cùng quý báu, sao có thể không kiêng nể gì mà sử dụng như vậy?
– Để ta đi xem hắn một chút.
Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu.
– Có thể nói cho ta biết được không, rốt cuộc là vì sao vậy?
– Vì sao cái gì?
– Vì sao vị Huyết tùy tùng kia không đi theo những vị công tử khác mà lại chỉ chọn chọn ngươi? Vì sao ngươi từ mười ngày trước đã có thể kết luận sau khi Dương Tuyền bị loại thì vị Huyết tùy tùng này sẽ tìm đến ngươi. Trong chuyện này không thể không có nguyên nhân?
Thu Ức Mộng liên tiếp đặt câu hỏi, trong lòng hiển nhiên có không ít nghi hoặc.
Vị Huyết tùy tùng kia trải qua một phen sóng gió, chỉ có trong Dương gia và các vị công tử lúc đó truyền đi, còn những người khác đều không biết, Thu Ức Mộng đương nhiên cũng không rõ lắm.
Nàng hiểu rõ, Dương Khai lúc trước đã chấp nhận mạo hiểm lớn, lựa chọn hai người Khúc Cao Nghĩa và Ảnh Cửu đã bị thương mà chiếm được toàn bộ sự tôn kính của Huyết tùy tùng?
Chiếm được sự tin tưởng của Huyết tùy tùng, nên sau khi chủ nhân của hắn bị loại, Huyết tùy tùng không theo Dương Khai thì còn có thể theo ai?
– Không thể trả lời được.
Dương Khai nhếch miệng cười,
– Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, nếu sau này còn có những Huyết tùy tùng khác bị loại, thì cũng sẽ đến quý phủ của ta.
Giọng điệu tự tin, vẻ mặt liều lĩnh.
Trong đầu Thu Ức Mộng không khỏi hiện ra cảnh từng người từng người Huyết tùy tùng thực lực mạnh mẽ của những công tử bị loại kia cùng đến Dương Khai phủ, vẻ mặt không nén nổi hoảng sợ.
Chuyện này trước đây chưa bao giờ xảy ra, chưa từng có vị con cháu Dương gia nào có thể kéo theo toàn bộ Huyết tùy tùng về dưới trướng mình.
Nếu sự tình thật sự phát triển như Dương Khai nói, vậy hắn giống như đã tạo ra một kỳ tích. Đến lúc đó, có nhiều cận vệ trung thành như vậy, Dương Khai sao có thể bại được? Hắn giống như đã đứng ở thế bất bại, đến lúc đó có còn kẻ thù thì cũng chỉ có thể cầu nguyện cho Dương Khai đừng tấn công bọn họ.
– Ta đột nhiên có chút thông cảm với mấy vị huynh trưởng kia của ngươi rồi, đây căn bản cũng không phải là một cuộc chiến công bằng.
Thu Ức Mộng cười gượng một tiếng.
– Đoạt đích chi chiến, vốn đã không công bằng! Nếu như công bằng thì Dương Thiết và Dương Tuyền đã không bị loại sớm như vậy?
Dương Khai hừ lạnh một tiếng.