“Tiểu tử, phản ứng cũng rất nhanh!” Một giọng nói khàn khàn vang lên, một người mặc đồ đen, bịt mặt bước ra khỏi nhà.
“Vừa hay, đại tiểu thư của nhà Nam Cung tự mình quay về, chúng tôi đỡ phải đi tìm, toàn bộ sao lưới!”
Không xa phía sau Nam Cung Vũ, lại đến thêm mấy bóng dáng, trong tay những lưỡi dao sắc bén, dao bầu và côn.
“Chấp nhận số phận của mình đi, cô Nam Cung.” Một tiếng cười chói tai vang lên.
Tổng cộng hơn mười người, xép thành một vòng, vây ba người Trương Thác bên trong, toàn bộ đều che mặt, không nhìn rõ thế nào.
Nam Cung Vũ từ trong lồng ngực của Trương Thác mặt đỏ lên, quét mắt nhìn hơn mười người, như là đột nhiên nghĩ đến cái gì, vẻ mặt lo lắng liền thay đổi, cô lắc đầu một cái.
Nhìn thấy động tác đó của Nam Cung Vũ, người đàn ông cố ý quay đầu lại và hét vào mặt Trương Thác: “Cậu nhóc, tôi chỉ cần cô gái trước mặt chúng tôi, không có liên quan gì đến cậu, bây giờ cút đi vẫn còn kịp!”
“Kìa Trương Thác nhìn một cái, vẻ mặt đem theo sự tò mò: “Các người là, cướp sao?”
“Là đến cướp mạng!” Một người cầm dao, tiến về phía trước một bước.
“Này.” Trương Thác thở dài: “Tôi sẽ không đi, đám người hại dân các người, còn không đủ tuổi đuổi ta đi.”
*Hại dân?” Người cầm dao đó nghe thấy Trương Thác nói, tức giận phát ra ngoài, lập tức vung dao trên tay chém Trương Thác.
Khi người này rút dao, người đàn ông đứng phía sau nhắc nhở với giọng rất nhỏ: “Cần thận, đừng làm ai bị thương.”
Trương Thác thấy ai đó đang dùng dao chém vào người mình, anh ấy không rút lui mà tiến về phía trước, sau đó đá ra một cú, người đó còn chưa vung dao xuống, trương Thác đã bay ra.
Người cầm dao đó ngã ra mặt đất, làm hơn mười người mặc đồ đen mới phải ứng lại.
“Aha, vẫn là ngoan cố, mọi người cùng xông lên!”
Hơn chục người áo đen nhìn nhau, đều vây lấy Trương Thác.