Có trời mới biết hắn vừa trải qua cái gì, lần đầu tiên sống 28 năm, trong mấy chục phút ngắn ngủi lại bị giày vò như thế, giống như đi đến bên bờ vực địa ngục.
Hắn không muốn thừa nhận, nhưng vừa rồi trước mắt hắn thật sự có một khoảnh khắc tối sầm lại.
“Vậy vấn đề rối loạn trí nhớ của cô ấy có thể khôi phục không?”
“Có thể, không phải vừa rồi anh nói lúc cô ấy ngất xỉu, đã qua một khoảng thời gian khác sao? Điều này chứng tỏ vùng não kiểm soát khu vực này của cô ấy đã bị ảnh hưởng, điều dưỡng một chút chắc sẽ khôi phục nhanh thôi.”
Cuối cùng bác sĩ cho người đàn ông một viên thuốc an thần.
Thực tế, tình huống này của Ôn Hủ Hủ quả thật giống như bác sĩ nói, bởi vì sau khi cô tỉnh lại vào ngày hôm sau, Hoắc Tư Tước phát hiện cô đã nhớ hết tất cả mọi chuyện, kể cả chuyện trước khi cô hôn mê.
Chỉ là có vẻ như phản ứng đôi khi sẽ hơi chậm chạp.
“Ôn Hủ Hủ?”
“…… Hả?”
Cô ngồi trên giường bệnh, ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn mờ mịt.
Hoắc Tư Tước rót một ly nước ấm, rồi cầm viên thuốc để lâu bên cạnh lên: “Tôi bảo cô uống thuốc, cô lại không uống, nước cũng nguội rồi.”
“Ồ…”
Vẻ mặt người phụ nữ có chút mệt mỏi, cuối cùng cũng có phản ứng lại, sau đó ngón tay lạnh lẽo cầm mấy viên thuốc trong lòng bàn tay hắn, cứ như vậy nuốt vào miệng.
Hoắc Tư Tước: “…”
Hắn nhẫn nại đưa nước qua, lúc này hắn tự mình đưa ly nước đến môi cô.
Ôn Hủ Hủ bỗng có cảm giác được quan tâm mà lo sợ.
Hiện tại phản ứng của cô có chút chậm, nhưng không có nghĩa là cô không nhớ rõ chuyện giữa hắn và cô, nhất là chuyện trước khi cô hôn mê, cô nhớ rất rõ ràng.
Vậy người đàn ông này, hắn đổi tính rồi sao? Tại sao bây giờ hắn lại đối xử tốt với cô như vậy?
Chẳng lẽ là vì cô bị thương?