Cô lắc đầu quên đi, rời giường mà đi rửa mặt. Chẳng mấy chốc anh ta đã mua xong bữa sáng, cháo trứng thịt nạc xây và sữa đậu nành. Sắc mặt anh ta hơi tái đi, cô không khỏi lo lắng hỏi: “Sao sắc mặt anh kém vậy?”
“Có lẽ đêm qua trời lạnh. Em cướp chắn của anh, em có biết không? Khi thức em đã không dịu dàng khi ngủ càng không dịu dàng, làm cho chăn bông cuộn lại thành một cuộn, làm anh sắp bị chết cóng rồi.”
“Ai bảo anh tới đây hà? Nếu biết lạnh còn không chịu về?”
“Anh tự nguyện chết cóng. Vậy làm sao có thể nỡ quay trở lại?”
Anh ta cười nói, có vẻ lại bắt đầu không đứng đắn.
Bạch Minh Châu trợn trắng mắt nhìn một cái, sau đó hai người ngồi ăn sáng trong sự hoà bình.
Vì anh ta đã quay lại, vậy nên về công ty làm việc rôi.
Cho dù Bạch Minh Châu không đề cập tới, Thiên Ngôn cũng định sẽ làm như vậy, anh ta chỉ có hai tháng, chỉ hận không thể hoá thành trẻ sơ sinh cùng một thể với cô, sớm tối ở cạnh nhau.”
“Chiều nay anh định làm gì? Em về nhà chú thím, còn anh thì sao?”
“Anh sẽ đi với em.”
“Sao cơ”
“Cũng không phải chưa từng đi.”
Là Ôn Mạc Ngôn chứ không phải anh!”
“Anh có thể uống rượu cũng có thể đánh cờ, ngoại trừ nấu ăn là anh không biết, chứ anh không có gì thua kém hắn đầu, hắn có thể đối phó với người nhà em, tại sao anh lại không thể. Anh lo rằng họ sẽ sắp xếp cho em một buổi xem mắt, anh có nghĩa vụ phải đi kiểm tra xem, xem xem em có phạm quy hay không!?”. “Em…”
Cô ấy không nói nên lời
Miệng lưỡi quá sắc sảo rồi!
Tâm trạng Bạch Minh Châu có chút suy sụp, cô ấy không muốn về, nhưng mẹ Bạch gọi điện thoại bào buổi tối cô quay lại ăn cơm, nói rằng anh họ cô đã về.
Anh họ đi công tác nước ngoài, anh ấy là đại sứ quán trưởng thuộc đại sứ quán, nhân dịp nghỉ phép nên về.
Nếu hôm nay không đi, ngày mai chủ thím nhất định sẽ thúc giục.
Lúc đang khó xử, cô không ngờ Thiện Ngôn sẽ trực tiếp cầm lấy điện thoại di động của mình, đáp “Cô à, lát nữa chủng con sẽ tới đó “
“Ôn Mạc Ngôn? Là Ôn Mạc Ngôn hà “Là con đây, có
Anh ta gọi rất chân thành, làm cho trái tim me Bạch Minh Châu mềm hẳn, giống như nghe thấy con rố nhà họ Bạch gọi mình. “Ôn Mạc Ngôn đã trở lại rồi đó hả? Buổi trưa cùng Minh Châu trở về ăn cơm!”
“Vâng, chúng con đợi chút sẽ đi ạ.”
“Được được được, để cô nói với chủ một tiếng, buổi trưa sẽ đợi hai đứa!”
Mẹ Bạch hưng phấn cúp điện thoại, còn anh ta đắc chi nhìn Bạch Minh Châu nói: “Chuyện đã giải quyết xong.”
“Đổ mặt dày, ba mẹ anh có biết không?”
“Ba mẹ vẫn không biết sự tồn tại của anh, họ chỉ biết tên vô dụng kia.”
“Anh…”
Bây giờ không đi cũng không được.
Cô ấy chỉ có thể đưa theo Thiện Ngôn đi cùng.
Anh ta lần này mua nhiều đồ hơn lần trước, nhất quyết muốn so đo với Ôn Mạc Ngôn, không muốn bị tụt về phía sau chút nào.
Khi họ đến nhà họ Bạch, Bạch Hoàng Nham là người vui vẻ nhất, mời bọn họ tiến vào
Mắt ông ấy sáng lên khi nhìn thấy rượu ngon do Ôn Mạc Ngôn mang tới.
Thằng nhóc này đúng là người am hiểu về rượu, rượu mà lần nào cậu ấy cũng mang đến là loại rượu hào hạng nhất.
Bạch Minh Châu cũng nhìn thấy anh họ của mình, khuôn mặt nét chữ điền, dáng người cao lớn, thân hình cường tráng.
Trông anh thật thà, dễ gần nhưng khi ra ngoài lại tỏ ra uy nghiêm.
Anh ấy mỉm cười nói chuyện với Bạch Minh Châu: “Minh Châu, đã lâu không gặp, em càng lớn càng đẹp hơn rồi”
Sau đó vừa nói liền tiến lên trao cho cô ấy một cái ôm thân tình.
Nhưng lại bị Thiện Ngôn ngăn lại. “Ừm, em cũng thấy Minh Châu rất xinh đẹp. Đây là anh họ nhi, em tên là Ôn Mạc Ngôn, lần đầu gặp mặt mong anh giúp đỡ nhiều.”
Anh ta nắm lấy tay người anh họ đang bối rối nhìn anh ta. “Tôi… tôi tên là Bạch Tài “Anh họ, mặc kệ anh ấy đi”
Bạch Minh Châu trừng mắt.
Anh ta giống như một con chó báo về thức ăn, khi ai đó chạm vào xương, anh ta sẽ nhe răng lớn ra.
Một đám người trong nhà dần tiến vào, nghỉ ngơi trong phòng khách một lúc, nói chuyện công việc và việc nhà rồi bắt đầu ăn cơm.
Vợ Bạch Hoàng Nham rất tinh ý nhận ra sự thay đổi của Ôn Mạc Ngôn, lần trước tới rất thận trọng và lịch sự, ăn nói cẩn thận.
Nhưng lần này rõ ràng là phóng khoáng, nói nhiều và hài hước hơn rất nhiều. “Em cảm thấy Mạc Ngôn không giống như trước cho lắm?”
“Em cũng thấy vậy, không gặp đã bao lâu rồi, làm sao có thể trở nên phóng khoáng như vậy.”
“Đây cũng là một chuyện tốt. Người phỏng khoáng nói chuyện nhiều. Em xem, cậu ấy và chúng ta có thể nói chuyện cùng rồi. Tuổi còn trẻ, vậy mà cũng có một cái nhìn sâu sắc về các sự kiện quốc gia. Điều đó không dễ dàng gì. Tại sao anh lại thấy con nhà người mình không ưu tú bằng con nhà người ta nhìn”
“Cút” Mẹ Bạch chỉ đáp một chữ, tặng kèm một cái liếc mắt.