Huyền Cốt ngưng thần nhìn lại, quả nhiên nơi khu rừng nhỏ phía sau có một lượng rất lớn thổ linh khí lăn tăn xuất hiện.
Trong lòng Huyền Cốt ngầm vui mừng.
Tiếp theo hắn lấy từ trong túi trữ vật ra một cái hộp ngọc rồi mở nắp ra.
“Đây là cái gì?”
Hộp ngọc vừa mới mở ra, một mùi cực kỳ hôi thối bay thẳng vào mũi, Hàn Lập vừa ngửi thấy liền đứng bật dậy, lập tức phong bế hô hấp, thần sắc cảnh giác lùi lại phía sau mấy bước, hồ nghi nhìn Huyền Cốt thượng nhân.
“Không cần đa tâm, đây là phân của Xạ Lan Thú. Vật này rất khó ngửi nhưng lại là thứ cực kỳ dụ hoặc đối với Cửu Khúc Linh Sâm, chỉ cần bỏ nó vào trong trận thì chắc chắn hoá thân của Cửu Khúc Linh Sâm thế nào cũng tìm tới. Đến lúc đó chúng ta sẽ ra tay khống chế hoá thân đó, rồi ung dung đào lấy bản thể mà không cần sợ nó trốn mất.” Huyền Cốt thượng nhân liếc Hàn Lập một cái, chậm rãi giải thích.
“Phân của Xạ Lan Thú?”
Nghe xong Hàn Lập liền nhìn hộp ngọc trong tay của Huyền Cốt.
Giờ phút này hắn mới nhìn rõ, thì ra đây là một khối vật phẩm màu vàng, to bằng ngón cái, mùi khó ngửi kia đích xác từ nó bốc ra.
Hàn Lập không khỏi ngạc nhiên.
Hắn đương nhiên biết “Xạ Lan Thú”. Đó là một loại linh thú kỳ quái mà người tu tiên thường hay nuôi dưỡng. Trên đầu của nó có một cái sừng dài màu đỏ toả ra một mùi hương dễ chịu với tác dụng an thần định tâm nên tu tiên giả rất thích.
Nhưng lại không nghĩ ra phân của nó lại có mùi cực kỳ khó ngửi. Không biết sao mà Cửu Khúc Linh Sâm lại thích được.
Điều này khiến cho Hàn Lập hết chỗ nói.
Tuy vậy nhưng Hàn Lập nhìn thần sắc không chút biểu tình của Huyền Cốt rồi mỉm cười nói:
“Vậy mời tiền bối mang vật này đem bỏ vào trong trận. Ta phải đi xem xem trận kỳ này có gì bất ổn không. Sau đó ta sẽ thủ ở nơi này tìm cách bắt lấy hóa thân, còn bản thể của Cửu Khúc Linh Sâm đành phải phiền tiền bối vậy.” Nói xong lời này, Hàn Lập liền ôm quyền hướng về phía Huyền Cốt, rồi đi thẳng tới mảnh rừng phía sau, không biết sử dụng thủ đoạn gì mà lập tức vô ảnh vô tung.
Huyền Cốt hơi ngẩn người ra!
Nhìn đám rừng cây với thổ linh khí nồng đậm, hắn ngầm nhíu mày.
Nhưng sau khi khóe miệng khẽ nhếch liền giương tay lên.
Một đạo hắc khí biến thành một con quái xà, ngậm cái hộp ngọc bay thẳng vào chỗ trung tâm của mảnh rừng, đặt nó vững vàng trên mặt đất rồi mới quay trở về.
Làm xong việc này nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Hàn Lập ở đâu cả. Điều này khiến cho sắc mặt Huyền Cốt lộ xuất một tia âm lệ.
Nhưng hắn vẫn không nói lời nào bay lên trời.
“Sao vậy? Trận kỳ kia là do ngươi câp, sao giờ lại lo lắng như vậy?” Một giọng hùng hậu của nam tử có chút cười nhạo bỗng vang lên trong đầu của Huyền Cốt.
“Cẩn thận vẫn hơn! Ta trước tiên phải kiểm tra qua pháp trận để xem hắn có thực sự sử dụng trận kỳ mà ta đưa cho hắn hay không rồi mới nói tiếp. Tuy rằng khả năng trên người đối phương xảo hợp có trận kỳ thổ thuộc tính là cực kỳ ít ỏi nhưng ta cũng không muốn mạo hiểm.” Huyền Cốt thờ ơ nói.
“Nếu ngươi lúc trước cũng cẩn thận thì sẽ không đến nỗi như vậy. Xem ra việc ăn phải quả đắng thực sự không uổng phí, phải không lão đệ!” Nam tử cười hắc hắc nói.
Huyền Cốt thượng nhân không nghe ra được là hắn đang khen ngợi hay nói móc mình nữa. Việc này khiến cho hắn buồn bực trong lòng, hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý gì nữa đến nam tử kia.
Lát sau Huyền Cốt đã lơ lửng ở không trung, thân hình bất động, năm ngón tay mở ra, trong lòng bàn tay đã có một cây cờ nhỏ màu vàng.
Cây cờ này cực kỳ tinh xảo, tuy có ngắn hơn nhưng giống y đúc những cây cờ mà hắn đưa cho Hàn Lập.
Huyền Cốt trịnh trọng nhìn nó rồi khẽ lay động vài cái.
Cây cờ nhỏ liền xuất hiện một đạo quang mang màu vàng, sau khi bay quanh Huyền Cốt một vòng liền trực tiếp hướng xuống mảnh rừng ở phía dưới.
Thấy như vậy, Huyền Cốt thở phào một hơi, trên mặt lộ xuất một tia độc ác.
Tiếp đó hắn liền thu cây cờ lại, liếc mắt nhìn về phía đại trận, xong rồi bay đến một chỗ nào đó của ngọn núi đá.
Lúc này, Hàn Lập mới từ trong rừng cây xuất hiện.
Nhìn thân ảnh xa xa của Huyền Cốt, hàn quang trong mắt Hàn Lập lóe lên vài lần, sau đó thân hình liền mơ hồ tan biến đi. Còn cái hộp ngọc kia càng ngày càng tỏa ra mùi hôi thối khiến cho Hàn Lập đang ẩn nấp trên một cây đại thụ gần đó nhíu mày, không thể làm gì khác hơn là phải tự phong bế hô hấp.
Thời gian từ từ trôi qua, tinh thần của hắn cũng bắt đầu được đề cao.
Thời gian lưu lại đây thực sự không nhiều, nếu Cửu Khúc Linh Sâm vẫn không xuất hiện thì hắn chỉ còn cách đi về tay không mà thôi.
Đang lúc Hàn Lập suy nghĩ thì thần sắc khẽ biến, thần thức của hắn dường như cảm nhận được cái gì đó không lớn lắm xông vào rừng cây. Điều này làm cho Hàn Lập vừa mừng vừa lo, triệt để yểm trụ khí tức trên người, cặp mắt nhìn chòng chọc chỗ có hộp ngọc.
Hoàng quang chợt lóe lên, trên thảm cỏ phía ngoài đại trận xuất hiện một con thỏ lấm la lấm lét. Toàn thân nó trắng như tuyết, đôi mắt màu đỏ chuyển động không ngừng, chớp động liên hồi, hết nhìn đông lại nhìn tây, bộ dáng cực kỳ nhát gan.
Mặc dù vậy nhưng cái mũi đỏ hồng của nó vẫn hướng về phía cái hộp ngọc ngửi ngửi không ngừng, trên mặt lộ ra một tia say mê giống đúc con người.
Cái mùi hôi thối kia đối với Hàn Lập mà nói thực sự rất khó chịu nhưng đối với con thỏ kia thì lại là một thứ gì đó cực kỳ quyến rũ.