“Tấn công…”
Chủ lực hải quân của Hoa Hạ lập tức truyền lệnh tấn công, vài trăm khẩu pháo bỗng nã liên tục về phía cửa cảng Ba Nhĩ Đồ, ánh lửa sáng rực trời. Những sĩ binh vừa mới đóng quân tại đây có nằm mơ cũng không ngờ rằng đám người Hoa Hạ tới thật rồi, hơn nữa tới rất nhanh…
“Nhắm ngay vị trí bờ biển”.
“Ầm… ầm… ầm…”
Vì không có phòng bị nên các binh sĩ Ba Nhĩ Đồ thương vong nặng nề, ngay lập tức, trận địa phòng thủ ven biển đã khai hỏa đáp trả, thế nhưng với số lượng pháo ít đến đáng thương kia thì không thể nào ngăn cản nổi thế công của mấy trăm khẩu pháo. Chẳng mấy chốc, bờ biển đã rơi vào tay địch.
Nhìn quân địch bỏ chạy tán loạn, Hải Nương cắn răng nói: “Lên bờ, phát động tiến công các thôn làng và thành trì dọc theo bờ biển”.
Binh sĩ bên cạnh ngẩn ra vài giây, sau đó hô to: “Rõ!”
Hai trăm chiếc chiến hạm xuôi theo vùng duyên hải Ba Nhĩ Đồ, điên cồng oanh tạc các thôn làng và thành trì ven biển. Hải Nương biết chỉ có làm vậy mới có thể khơi dậy quyết tâm vây quét Ba Nhĩ Đồ của mình, hơn nữa, loại chuyện như thế này nhất định phải do chính nàng ta làm. Vì Hoa Hạ, cũng vì Trình Khai Sơn, cứ để nàng ta gánh vác những tội danh này…
Tin tức hải quân Hoa Hạ xâm lược nhanh chóng truyền đến hoàng cung.
“Bệ hạ, đám người Trung Nguyên kia đúng là kiêu ngạo, chúng chỉ có hơn 200 chiến hạm mà lại dám công khai xâm phạm chúng ta. Quả thật không xem chúng ta ra gì mà!”
“Đúng, người Trung Nguyên vô sỉ, lại có thể làm ra chuyện đồ sát dân thường, đúng là mất hết nhân tính!”
Cổ Đức đệ nhị tỏ vẻ khó có thể tin được.
“Người Trung Nguyên chỉ phái có hơn 200 chiến hạm mà lại dám tiến công Ba Nhĩ Đồ ta à?”
“Đúng vậy, bệ hạ, theo như trinh sát của chúng ta, quân địch chỉ có hơn 200 chiến hạm, hơn nữa phần lớn là loại nhỏ, đúng là nực cười!”