Một tiếng sấm vang rền, ấn pháp của Trầm Thương Sinh đột nhiên dừng lại, một chân bước tới, như điện xẹt ngang bắn tới Mục Trần. Vô số quang ấn liên miên chuyển động theo sau, nhìn như sấm sét chấn động thiên địa.
– Thẩm Phán thần quyết, Thương Sinh ấn!
Trầm Thương Sinh như quỷ mị xuất hiện trước mặt Mục Trần, linh lực trong cơ thể bùng phát khiến hắn sáng rực như mặt trời, hét lên dũng mãnh, quyền ấn xuất ra.
“Bang bang!”
Không khí nổ tung, hàng vạn hàng nghìn quang ấn như chui ra từ không gian hư vô, như tín niệm bất bại ngưng tụ vào quyền ấn của Trầm Thương Sinh, dũng mãnh công kích Mục Trần.
Một quyền đó đã phát huy toàn bộ sức mạnh của Trầm Thương Sinh. Quyền này cho dù mạnh như Ma Hình Thiên, cũng phải toàn lực chống đỡ!
Ánh mắt Mục Trần lóe sáng, tiếng sấm ầm ầm nhẹ nhàng vang trong cơ thể, hắc lôi điện dũng mãnh thoát ra ngoài, trên ngực hiện lên bốn đường lôi văn.
Thân thể hắn trở nên tối tăm vô cùng, sức mạnh mênh mông lan tỏa khắp cơ thể.
Lần đầu tiên sau khi luyện thành, Mục Trần sử dụng hoàn toàn tứ văn lôi thể.
“Xoẹt xoẹt!”
Hắc lôi điện bắn ra hung hãn, hắn không chần chờ tung quyền đáp trả.
Quyền không hoa mỹ, mang theo sức mạnh vô tận.
Quyền phong lướt qua, không gian bập bềnh gợn sóng mang theo tiếng sấm rền vang trong không trung.
“Uỳnh!”
Hai quyền đối cứng, một tiếng nổ kinh thiên lấn át toàn bộ những âm thanh khác, khiến không gian lúc này trở nên im bặt trong chốc lát, rồi luồng kình lực xung kích mênh mông bùng phát trên cao, như một vụ nổ nguyên tử khủng bố.
“Uỳnh! Uỳnh!”
Lực trùng kích chấn tan cả lôi điện của Mục Trần và quang ấn rục rỡ của Trầm Thương Sinh. Cả hai run rẩy một chút, cấp tốc lui sau.
Mục Trần lui ra tám bước, lôi quang nổ tung kềm giữ thân hình.
Trầm Thương Sinh lui sau mười bước, quang ấn vỡ vụn tan nát, hoàn toàn tan ra thành những đốm sáng li ti rơi khắp trời.
Đối chiến kinh diễm, dường như Mục Trần hơi chiếm một chút thượng phong.
– Không ngờ ngươi tu luyện Lôi Thần Thể cao đến vậy.
Trầm Thương Sinh nhìn lại bàn tay sưng tấy, chết lặng. Cảm giác đau đớn từ các ngón tay truyền lên. Hắn thở dài nhìn Mục Trần, mỉm cười như trút được gánh nặng, rồi nhìn qua tấm bia đá khổng lồ tượng trưng cho danh vọng của đệ tử trong Bắc Thương linh viện:
– Đệ nhất Thiên bảng của ta cuối cùng cũng nên gỡ xuống rồi, từ hôm nay ngươi chính là bá chủ chân chính của Thiên bảng!
Vô số đệ tử yên lặng như tờ, ai nấy đều hiểu ra trận đánh một quyền so đấu khi nãy, chính là để Trầm Thương Sinh chính thức gỡ bỏ khỏi đôi vai vinh quang cao quý nhất của đệ tử Bắc Thương linh viện.
Vinh quang nhiều năm chiếm giữ, cuối cùng đã có người thích hợp hơn.
Mục Trần trầm tư, đối với danh vọng đệ nhất Thiên bảng, hắn không quan tâm, nhưng lúc này không thích hợp từ chối nữa. Trầm Thương Sinh có kiêu hãnh của bá chủ, thành ra hắn ôm quyền cung kính, vẻ mặt trịnh trọng như đang tiếp nhận vinh quang của Trầm Thương Sinh.
Mọi người quan khán cảnh tượng tân cựu bá chủ đổi ngôi, khí huyết đột nhiên sục sôi, rồi theo đó tiếng hò reo vang trời dậy đất lại cất lên.
Trầm Thương Sinh thở dài nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại tỏ ra nguy hiểm, cười nói:
– Ngươi có biết chúng ta ở trong Bắc Thương Môn có một ước định gì không?
Mục Trần sửng sốt, cảm giác dựng tóc gáy khi thấy đám người Lý Huyền Thông, Hạc Yêu, Từ Hoang, Triệu Thanh Sam cũng có ánh mắt đó với hắn.
– Đó là nếu Trầm Thương Sinh bại, thì bọn ta liên thủ… hội đồng ngươi một trận!
Lý Huyền Thông nhe răng cười, linh lực bùng nổ. Hạc Yêu, Từ Hoang…. cũng khởi động linh lực, tất cả xông lên hò hét lao thẳng tới Mục Trần.
– Bọn đểu!
Mục Trần mặt mày đen thui hoảng hốt định quay người bỏ chạy.
“Vù!”
Một cái bóng xinh đẹp từ phía sau Lý Huyền Thông xông lên trước. Mục Trần nhìn thấy Lạc Li mỉm cười đứng trước mặt hắn, kiếm trong tay lại chỉ về phía đám người kia.
– Này, Lạc Li! Sao ngươi nói mà không giữ lời!
Hạc Yêu, Từ Hoang giật mình khựng lại, nhất thời bất mãn la hét.
– Rõ ràng không có!
Lạc Li lui lại đứng cạnh Mục Trần, thản nhiên cười:
– Chỉ là ta không nỡ.
Vô số tiếng hú bất mãn phản đối từ bên dưới vang lên.
Mục Trần cười phá lên, tình cảnh trước mắt có lẽ nhiều năm sau cũng không quên được. Trong cái tháp ngà Bắc Thương linh viện này có đôi khi lục đục đấu đá với nhau, nhưng vẫn có thể hòa thuận đoàn kết, thế thì tại sao không cố gắng mang lại huy hoàng cho nó?