Lâm Thu Thạch: “Đi thôi.”
Đàm Táo Táo không hiểu đối thoại của hai người này có ý gì, cho đến khi nhìn thấy Nguyễn Nam Chúc móc ra cái bật lửa từ trong túi, cô ta ngạc nhiên nói: “Hai người thật sự định……”
Nguyễn Nam Chúc: “Nếu cô sợ thì chờ ở đây.”
Đàm Táo Táo nói quên đi quên đi, vẫn là đi cùng nhau thôi, lỡ có xảy ra chuyện gì cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau, người một nhà không phải nên sum họp với nhau sao?
Lâm Thu Thạch: “……” Sum họp lạnh chung với nhau à?
Sau khi đã ra quyết định Nguyễn Nam Chúc liền cực kỳ quả quyết, ba người tiến thẳng tới phòng vẽ tranh của nữ chủ nhân ở tầng bảy. Đương nhiên trước khi bọn họ vào phòng vẽ tranh cũng không quên gõ gõ cửa, bằng không lúc đẩy cửa đi vào lại thấy nữ chủ nhân ngồi ở bên trong chỉ sợ cũng là chuyện cực kỳ xấu hổ.
Hầu như ban ngày vị nữ chủ nhân này đều không vẽ tranh, chỉ có buổi tối mới có thể tiếp tục. Điều này ngược lại lại thành cơ hội cho Nguyễn Nam Chúc, hắn đi tới bên cạnh bức tranh, bật lửa, cúi đầu đốt, toàn bộ động tác liền mạch lưu loát, dường như đã trải qua không biết bao nhiêu lần.
Đàm Táo Táo ở bên cạnh xem tới hãi hùng khiếp vía, dùng sức xoa xoa da gà nổi trên cánh tay.
Ngọn lửa bén vào trang giấy, nhanh chóng đốt trụi tác phẩm hội hoạ trước mặt, nhưng thời điểm ngọn lửa bắt đầu bùng cháy, Lâm Thu Thạch lại nghe thấy có âm thanh rất nhỏ, hình như là tiếng người thét chói tai, lại như là tiếng gỗ ẩm bốc cháy sau khi bị bén lửa phát ra tiếng kẽo kẹt.
“Mọi người có nghe thấy không?” Lâm Thu Thạch không ôm hy vọng hỏi.
Quả nhiên, Nguyễn Nam Chúc với Đàm Táo Táo đều lắc đầu, tỏ vẻ bản thân cái gì cũng không nghe thấy.
Trong chốc lát, bức tranh trước mặt liền biến thành tro tàn, theo sau một góc cuối cùng bị bén lửa, trên mặt đất phát ra một tiếng vang thanh thúy, như là có đồ kim loại gì rơi xuống sàn nhà.
Lâm Thu Thạch cúi đầu, quả nhiên thấy một chiếc chìa đồng.
“A a a a!!!” Cùng lúc đó, dưới lầu truyền đến một tiếng nữ nhân phẫn nộ gầm rú, tiếng kêu này chấn màng nhĩ Lâm Thu Thạch tới thiếu chút nữa đứng không vững, không cần phải nghĩ, cũng biết đây chắc chắn là tiếng của nữ chủ nhân.
“Đi mau!!” Nguyễn Nam Chúc cầm lấy chìa khóa xoay người liền chạy.
Lâm Thu Thạch cùng Đàm Táo Táo theo sát sau đó.
Bọn họ theo cầu thang một đường đi xuống, mới đi xuống tới tầng bốn đã trông thấy nữ chủ nhân lao lên như điên, thân hình cao lớn lúc này khom xuống, miệng phẫn nộ rít gào, trong đôi mắt tối om, không che dấu được phẫn nộ cùng điên cuồng, nhưng làm người chú ý nhất, lại là khung tranh thật lớn bà ta đang cầm ở tay phải, khung tranh kia đang bị huơ lên thật mạnh, ai cũng đều không muốn bị thứ đó đập một phát.
“Qua cầu thang bên hông!” Nguyễn Nam Chúc đối với cấu tạo của lâu đài cổ đã cực kỳ quen thuộc, vừa thấy bà ta ngay lập tức thay đổi phương hướng.
Người đàn bà chạy như điên tới chỗ bọn họ, tứ chi bà ta không phối hợp quờ quạng, quả thực như một con động vật chân đốt to xác, nhưng tốc độ lại cực nhanh, nháy mắt đã ở ngay phía sau bọn họ.
Bước chân của Lâm Thu Thạch không dám dừng lại một giây, chỉ cần dừng lại, khung tranh kia dường như sẽ ngay lập tức đập lên người hắn.
Bọn họ nhanh chóng xuống tầng bốn, Nguyễn Nam Chúc cũng không quay đầu lại: “Lâm Thu Thạch, anh dụ bà ta rời đi, cho tôi một chút thời gian mở cửa ——”
Lâm Thu Thạch khẽ cắn môi: “Được!” Hắn quay đầu nhìn người đàn bà với thân hình thật lớn phía sau, không chút nghĩ ngợi chộp lấy bức tranh trên tường bên cạnh liền ném qua chỗ người đàn bà nọ.
Bà ta bị Lâm Thu Thạch ném trúng, miệng phát ra tiếng rít gào dữ tợn, nhào tới chỗ Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch lách mình trốn khỏi, vừa vặn né được khung tranh bà ta quơ tới trước mặt, hắn nhìn Nguyễn Nam Chúc, hướng tới tầng một chạy xuống.
Nữ nhân quả nhiên đuổi theo hắn xuống cầu thang. Lâm Thu Thạch cảm thấy bản thân chưa từng bình tĩnh như vậy, hắn xác định bà ta đã đuổi theo, nhanh chóng quay người hướng tới một cầu thang khác trên hành lang chạy lên, nhiều thời gian như vậy khẳng định cũng đã đủ cho Nguyễn Nam Chúc mở cửa sắt!
Quả nhiên, tới khi trở lại tầng hai một lần nữa, Lâm Thu Thạch thấy cửa sắt đã được mở ra.
Bên trong cửa sắt tản ra ánh sáng nhu hòa, nói cho người bên trong cánh cửa đây là con đường sống, Lâm Thu Thạch thở hổn hển, dùng hết sức lực cuối cùng chạy như điên tới cửa. Nhưng mà ngay khoảnh khắc sắp đặt chân vào cửa, hắn lại cảm thấy có một đôi bàn tay to, bắt chặt lấy cổ chân, mạnh mẽ kéo hắn từ trong cửa ra ngoài ——
Người đàn bà nọ xuất hiện trước mặt hắn, biểu tình dữ tợn, từ trên cao nhìn xuống hắn, chân của Lâm Thu Thạch bị bà ta chộp vào trong tay, tay phải bà ta nâng lên, khung ảnh cầm trong tay đập thật mạnh xuống dưới.
Giờ khắc này, hô hấp của Lâm Thu Thạch dường như sắp ngừng, hình ảnh trước mắt trở nên chậm rãi vô cùng, như là chiếc đèn kéo quân cuối cùng của người trước khi chết, hắn thậm chí có thể nhìn thấy từng sợi tóc đen tung bay trong không khí của bà ta……
Khung tranh đập xuống, Lâm Thu Thạch không tự chủ được nhắm mắt lại.
“A a a a!!!” Nhưng mà bóng tối vốn nên đến lại không hề phủ xuống, Lâm Thu Thạch nghe thấy tiếng người đàn bà kêu thảm thiết, hắn mở mắt ra, phát hiện toàn thân mình đều đang ngâm trong máu, mà nơi trào ra máu lại là túi quần của mình, lúc này vẫn còn đang không ngừng cuồn cuộn chảy ra máu tươi. Máu này đối với người đàn bà kia như là đồ vật có tính công kích, thậm chí bà ta còn buông khung tranh trong tay, bắt đầu không chịu nổi mà lui về phía sau.
Lâm Thu Thạch không dám nghĩ tiếp rốt cuộc là chuyện như thế nào, xoay người vọt vào trong cửa. Thông qua đường hầm bị ánh sáng chói tới mờ mờ ảo ảo, cơ thể hắn khựng một cái, rốt cuộc về tới hiện thế rời đi đã lâu.
“Hộc hộc hộc……” Lâm Thu Thạch ngồi ở trên giường, đầy đầu đều là mồ hôi lạnh, hắn giơ tay lau khô mồ hôi trên trán, đứng dậy đi ngoài, gõ vang phòng Nguyễn Nam Chúc.
Kẽo kẹt một tiếng, Nguyễn Nam Chúc xuất hiện ở cửa, hắn thấy Lâm Thu Thạch, biểu cảm hơi hơi nhẹ nhõm: “Ra rồi à.”
Lâm Thu Thạch gật gật đầu, một màn trước khi ra cửa quá dọa người, hiện tại cả người hắn cũng chưa hồi lại sức lực: “Thời điểm tôi đi ra, bị người đàn bà kia bắt được.”
Nguyễn Nam Chúc nhíu mày: “Không bị thương chứ?”
Lâm Thu Thạch lắc đầu: “Không.” Hắn có chút nghi hoặc, “Rõ ràng tôi đã bị bà ta bắt được, nhưng lại dường như có thứ gì cứu tôi.” Hắn bới trong túi quần, không tìm ra được bên trong có thứ gì kỳ quái, “Túi quần tràn ra rất nhiều máu tươi…… Cậu biết đó là gì không?”
Nguyễn Nam Chúc dựa vào cạnh cửa, lắc đầu ý bảo mình không biết: “Có thể ra khỏi là được, quan tâm nhiều như vậy làm gì.”
Lâm Thu Thạch à một tiếng, chung quy hắn cảm thấy Nguyễn Nam Chúc có chuyện gì gạt hắn, đương nhiên, hắn không dám nói thẳng mặt Nguyễn Nam Chúc, vì thế gật gật đầu xoay người đi mất.
Nguyễn Nam Chúc nhìn bóng dáng hắn, nói: “Đàm Táo Táo hẹn chúng ta ăn cơm tối.”
“Ừ.” Lâm Thu Thạch nói, “Tôi đi tắm để bình tĩnh một chút.”
Buổi tối.
Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc xuất hiện ở nhà ăn Đàm Táo Táo đã đặt. Vốn dĩ Lâm Thu Thạch cho rằng Đàm Táo Táo sẽ mời bọn họ ăn bò bít tết gì đó, lại không nghĩ tới cô ta đặt một nồi lẩu.
Lâm Thu Thạch đi vào, liền thấy Đàm Táo Táo mặc áo thun đang vén tay áo lên, một miếng lẩu một ngụm bia, nhìn thấy bọn họ cũng không ngẩng đầu lên vẫy tay: “Mau mau mau tới, mẹ nó ăn bò bít tết lâu như vậy, thật là thèm chết tôi.”
Lâm Thu Thạch: “……” Tương phản này cũng quá lớn rồi.
Ngược lại Nguyễn Nam Chúc như đã thành quen, ngồi xuống bên cạnh Đàm Táo Táo, nói: “Có thể thanh toán nốt số dư rồi.”
Đàm Táo Táo tức giận nói: “Tôi cũng không phải là không chuyển, anh gấp cái gì, lúc này mới vừa ra khỏi, để tôi hoãn hai ngày được không.” Cô ta ực ực ực rót một bụng bia, “Đã quá đi……”
Nhìn người trước mặt hoàn toàn không có cái giá ảnh hậu, Lâm Thu Thạch luôn có loại cảm giác hốt hoảng, hắn lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu ăn cơm.
Đàm Táo Táo cùng Nguyễn Nam Chúc bắt đầu bàn chuyện, đa số đều là cò kè mặc cả về cánh cửa thứ tư, Lâm Thu Thạch thế mới biết giá thuê được Nguyễn Nam Chúc mang qua cửa thực sự không hề rẻ, bốn cửa trước đều là mỗi cánh một trăm vạn, thiếu một đồng cũng không được. Đến cánh cửa thứ năm bắt đầu tăng giá, thêm như thế nào, thêm bao nhiêu, toàn là xem tâm tình Nguyễn Nam Chúc. (khoảng 3 tỷ 4 VNĐ một cửa các bạn nhé:))
“Quan hệ của chúng ta tốt như vậy, cũng không thể lấy rẻ một chút sao?” Đàm Táo Táo nói, “Tôi cũng coi như là hội viên VIP đi?”
Nguyễn Nam Chúc lãnh đạm nói: “Thân huynh đệ, minh tính sổ.” (đại khái dù có là anh em tốt thì cũng phải sòng phẳng chuyện tiền nong)
Đàm Táo Táo: “Anh là cái đồ tham tiền.” Cũng mất công vẻ ngoài thứ tham tiền này trông không dính khói lửa phàm tục như vậy, lúc trước cô ta vậy mà còn chắc chắn cho rằng hắn là cao nhân không hỏi thế sự.
Nguyễn Nam Chúc: “Có chuyển hay không?”
Đàm Táo Táo bi thương móc di động ra chuẩn bị chuyển khoản.
Tinh một tiếng, sau khi chuyển khoản xong lại là di động của Lâm Thu Thạch phát ra âm thanh, hắn móc di động ra nhìn, phát hiện trên đó lại được chuyển thêm hai mươi vạn, sắc mặt hắn có chút chần chờ: “Nguyễn ca……”
Nguyễn Nam Chúc vung tay lên: “Bảo anh cầm thì anh cầm, tiền mua mạng của cô ta, anh không lấy là khinh thường cô ta.”
Đàm Táo Táo: “……” Cô ta thật sự rất muốn bị khinh thường……
Lâm Thu Thạch vẫn là nhận lấy, mỗi nơi đều sẽ có quy củ riêng, là một người mới có một số việc hắn vẫn đừng nên xen vào thì tốt hơn.
Ba người mới từ trong cửa ra ngoài, đều có chút mệt, đặc biệt là Lâm Thu Thạch trước khi ra còn bị người đàn bà kia bắt được, tuy rằng không bị thương nhưng cũng đủ khủng bố.
Đàm Táo Táo ăn cũng đã đủ liền đi trước, để lại Nguyễn Nam Chúc cùng Lâm Thu Thạch.
“Mệt rồi?” Nguyễn Nam Chúc hỏi hắn.
“Có chút.” Lâm Thu Thạch trả lời.
“Vậy thì đi thôi.” Nguyễn Nam Chúc, “Thời gian cũng không còn sớm.”
Lâm Thu Thạch gật gật đầu.
Hai người liền từ tiệm lẩu đi ra ngoài, lúc này thời tiết vẫn rất nóng, cũng may mặt trời đã khuất bóng. Tiếng ve ầm ĩ cùng tiếng xe lui tới vốn nên ồn ào náo động, nhưng lại không hiểu sao làm người cảm thấy an tâm. Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc cả đường không nói chuyện, cho đến khi về tới biệt thự, Nguyễn Nam Chúc mới nói với Lâm Thu Thạch: “Nghỉ ngơi thật tốt.”
“Cậu cũng vậy.” Lâm Thu Thạch cười cười.
Nguyễn Nam Chúc nói xong liền xoay người lên tầng, Lâm Thu Thạch lại ngồi ở phòng khách trong chốc lát.
Trình Thiên Lí vừa vặn dắt Bánh Gối trở về, thấy Lâm Thu Thạch vui vẻ cùng hắn chào hỏi: “Đã về rồi?”
Lâm Thu Thạch: “Đã trở lại.”
“Không xảy ra cái gì ngoài ý muốn chứ?” Trình Thiên Lí vuốt mông Bánh Gối.
“Không có gì quá ngoài ý muốn.” Lâm Thu Thạch rất bình tĩnh trả lời.
Trình Thiên Lí nghiêng nghiêng đầu, có vẻ là cảm thấy trạng thái của Lâm Thu Thạch có chút không đúng, hắn nói: “Anh có chỗ nào cảm thấy không thoải mái à?”
“Không thoải mái?” Lâm Thu Thạch lắc đầu, “Không, có thể là có chút mệt mỏi.”
Trình Thiên Lí à một tiếng, cũng không nghĩ nhiều, dặn dò Lâm Thu Thạch nghỉ ngơi thật tốt.
Lâm Thu Thạch nói: “Cậu thấy Hạt Dẻ đâu không?”
“Không thấy, không biết đã chạy đi đâu, có thể là ở trong phòng Nguyễn ca đi.” Trình Thiên Lí nói, “Anh muốn đi xem hay không?”
Lâm Thu Thạch nghĩ nghĩ, vẫn quyết định thôi đi.
Trở về phòng ngủ, Lâm Thu Thạch lại nằm ở trên giường một hồi lâu cũng chưa ngủ được, hắn nhìn trần nhà, cuối cùng vẫn không thể nhịn được gửi tin nhắn cho Nguyễn Nam Chúc: Cậu ngủ chưa?
Bên kia một hồi lâu sau mới nhắn về một cái: Chưa, có việc?
Lâm Thu Thạch: Tôi có chút việc muốn hỏi cậu.
Nguyễn Nam Chúc: Chuyện gì?
Lâm Thu Thạch nhìn màn hình di động, gằn từng chữ một nhập vào lời mình muốn nói: Thứ trong túi quần tôi, có phải cậu để vào hay không?
Nguyễn Nam Chúc không đáp lời.
Lâm Thu Thạch: Đó là cái gì? Không thể nói cho tôi à?
Nguyễn Nam Chúc trả lời hắn năm chữ: Đi đến phòng của tôi.
Lâm Thu Thạch có chút vui vẻ, ném điện thoại liền chạy tới phòng Nguyễn Nam Chúc, kết quả vừa mở cửa, liền thấy Nguyễn Nam Chúc mới vừa tắm xong chỉ quấn một cái khăn tắm, tóc hắn vẫn ướt, đang từ từ nhỏ giọt, giọt nước theo xương quai xanh của hắn chảy xuống khuôn ngực rắn chắc cùng tuyến nhân ngư xinh đẹp, cuối cùng rơi trên sàn nhà.
“Ngồi.” Nguyễn Nam Chúc hất hất cằm.
Lâm Thu Thạch ngồi vào sô pha bên cạnh Nguyễn Nam Chúc.
Nguyễn Nam Chúc vốn dĩ muốn hút thuốc, nhưng lại nhìn qua Lâm Thu Thạch, cuối cùng cất thuốc, hắn tùy tay cầm lấy khăn lông, lau lau tóc: “Đúng vậy, thứ đó là tôi để vào.”
Lâm Thu Thạch liền hỏi: “Tại sao cậu lại muốn gạt tôi?”
Nguyễn Nam Chúc: “Anh làm việc đều trực tiếp như vậy?”
Lâm Thu Thạch có chút không thể hiểu được: “Tại sao lại không thể trực tiếp? Việc này có gì đáng xấu hổ à?”
Nguyễn Nam Chúc trên cao nhìn xuống Lâm Thu Thạch, biểu cảm có hơi kỳ quái: “Anh không nghĩ tới, lỡ đâu kỳ thật là tôi muốn hại anh thì sao?”
Lâm Thu Thạch thành thành thật thật lắc đầu: “Không nghĩ tới luôn.”
Nguyễn Nam Chúc: “……” Lâm Thu Thạch, anh làm thế nào lại đáng yêu như vậy.
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyễn Nam Chúc: Tôi thích bắt nạt người thành thật (ruồi bọ xoa tay
Lâm Thu Thạch:????
Lâm Thu Thạch mới vào bốn cửa, người mới mà thôi, đừng luôn so sánh với đại lão kinh nghiệm phong phú mà, cần phải cho hắn chút thời gian.