Thôi Tử nhặt điện thoại lên giúp bọn họ, “May mà chưa rơi vỡ, nếu không lại càng không đáng giá.”
Những người hâm mộ kia rơi lệ ngay tại chỗ.
Chu Thanh Lạc tới làm kiểm lậu vương để thu dọn, không ngờ lại nghe được những lời này của Thôi Tử.
Những gì trên mạng kia đều là thật?
Như vậy Lời Thề đạo ý tưởng, tìm người phối màu hộ đều là thật?
Loại tội này là đại kị trong nhóm nguyên sang, cậu ta không phải muốn cút xéo khỏi nhóm truyện tranh không bao giờ trở lại đó chứ?
Chu Thanh Lạc quá mức khiếp sợ. Vốn là định rút chìa khoá xe điện ra, kết quả là vặn ngược lại, mở đèn xe, ánh sáng xe rọi thẳng đến bốn người phía trước.
Người hâm mộ đang khóc tỉ tê thì nín luôn, từng khuôn mặt đầm đìa nước mắt nhìn sang cậu.
Chu Thanh Lạc không biết mình đang làm gì, sắc trời đã mờ tối, tựa như cậu không hài lòng với đau khổ mà dòm ngó người khác, lại còn xem bản HD.
Bầu không khí đọng lại, có chút lúng túng.
Mấy cô fan kia hình như cũng chẳng còn bi thương nữa.
Tống Lăng ngồi ghế sau nhắc nhở cậu, “Có phải là cậu nên tắt đèn xe đi không?”
“Ầu ầu, xin lỗi nha, tôi bấm sai thôi, định rút chìa khoá ra mà.”
Chu Thanh Lạc luống cuống rút chìa khoá xe ra xong, còn không yên tâm bấm khoá điện tử.
Tống Lăng xuống xe điện trước, chân va phải thân xe, xe điện bắt đầu báo động —
“E ò, e ò, e ò, í í í í í í í í…”
Chu Thanh Lạc: “…”
Không khí lúng túng đã thay đổi. Cậu quay đầu trừng mắt nhìn Tống Lăng, “Anh đá xe làm gì?”
Tống Lăng không nói gì nhìn cậu, cầm chìa khoá, nhấn nút mở chốt khoá điện tử, xe điện cuối cùng cũng ngậm miệng.
Tình cảnh vừa lúng túng vừa tức cười, ba người hâm mộ kia dường như xấu hổ bi thương, vội vã tạm biệt Thôi Tử rời đi.
Chu Thanh Lạc: “Chị Thôi, chị cũng ở đây ạ?”
Thôi Tử không muốn để ý tới Tống Lăng, gật đầu với Chu Thanh Lạc, “Ừ, tới vứt chút đồ cuối cùng.”
“Mấy cốc gốm kia ném đi thì tiếc quá. Tôi muốn lấy về nhà, với cái lò nướng đó nữa, được không ạ?”
Thôi Tử: “Đương nhiên là được rồi. Cậu thu dọn trước đi, tôi đi vứt đồ.”
Thôi Tử ôm bức tranh đi tới, không nhìn Tống Lăng lấy một cái, hoàn toàn coi Tống Lăng là người vô hình.
Chu Thanh Lạc và Tống Lăng đi vào quán, cậu vừa đi vừa buồn bực nhìn về phía Tống Lăng, muốn nói rồi lại thôi.
Tống Lăng: “Chu Thanh Lạc, có gì thì cậu nói thẳng đi.”
“Tôi đang nghĩ có phải anh biến thành người trong suốt rồi không. Chị Thôi không nhìn thấy anh nữa.”
Tống Lăng: “…”
Tống Lăng và Chu Thanh Lạc dọn dẹp cốc. Mấy trăm cái cốc, thêm một cái lò sấy nữa, mấy cái hòm lớn.
Tống Lăng: “Chu Thanh Lạc, cậu nói xem, không bắt taxi, xếp lên xe điện kiểu gì đây.”
Chu Thanh Lạc nhìn Tống Lăng như một đống phiền phức: “Nếu như anh không đi theo, tôi chạy xe năm chuyến là chuyển xong đồ rồi.”
Tống Lăng: “…”
“Anh đi theo tôi còn phải chuyển cả anh.”
Thôi Tử cũng sắp xếp xong, xuống tầng tạm biệt Chu Thanh Lạc, “Thanh Lạc, tôi dọn dẹp xong rồi, đi trước nhé.”
Chu Thanh Lạc cười, “Chị Thôi này, về sau chị đã có dự định gì chưa?”
“Mẹ tôi cũng lớn tuổi rồi, hai năm nay quán bánh ngọt mở thêm hai chi nhánh, tôi về giúp mẹ.”
Tống Lăng biết, lời này là Thôi Tử nói cho hắn nghe, cô từ chối đề nghị mở quán cà phê mới mà hắn đưa ra.
Chu Thanh Lạc: “Với năng lực của chị Thôi, quán bánh ngọt nhất định sẽ càng ngày càng lớn mạnh.”
“Nhờ lời chúc của cậu, vậy Thanh Lạc cậu thì sao? Có dự định gì không?”
Nói đến đây, Chu Thanh Lạc rất buồn bực. Hoá ra ông chủ quán cà phê đó sắp xếp công việc cho tất cả mọi người, chỉ lọt có mình cậu.
“Trên tay đã nhận mấy tranh tường và nhân vật tư nhân đặt hàng, vừa đúng khoảng thời gian này có thể vẽ xong, sau đó có thể sẽ góp một ít tiền, mở một phòng làm việc hội hoạ, nhận một ít công việc như vẽ tranh và thiết kế.”
Mở phòng làm việc vẫn là ước mơ của Chu Thanh Lạc. Ở thế giới gốc vì sức khỏe mà tiền có cũng không dám mở. Khoảng thời gian này cậu cực khổ gom góp không ít tiền, có thể bắt đầu chuẩn bị được rồi.
“Tốt lắm, cố gắng lên nha.”
“Đúng rồi, chị Thôi, sao chủ quán lại không giới thiệu cho tôi vậy?”
Thôi Tử cười lạnh một tiếng: “Có thể là hắn không xứng đó.”
Tống Lăng: “…”
Thôi Tử đi rồi, từ đầu đến cuối không thèm nhìn Tống Lăng một cái.
Chu Thanh Lạc lấy làm lạ nhìn Tống Lăng: “Mặc dù chị Thôi chưa thèm nhìn anh cái nào, nhưng sao tôi lại cảm giác, chị Thôi muốn đánh chết anh vậy nhỉ?”
Tống Lăng dửng dưng nhìn cậu một cái, không nói lời nào.
“Có phải trước kia anh làm người quá tệ, khiến cho chị ấy phải chịu không ít tật xấu, giờ anh không còn là khách hàng nữa nên chị ấy mới như vậy với anh không?”
Tống Lăng giơ tay lên, chụp lên đầu Chu Thanh Lạc lắc lắc, “Người gì mà khuỷu tay hướng ra ngoài(*) vậy, hử?”
(*) 胳膊肘往外拐: nghĩ đến quyền lợi của người khác chứ không phải tính cho người nhà.
Chu Thanh Lạc bị hắn lắc đến choáng váng, “Chậc, đừng có mà lúc nào cũng chơi đùa(*) tôi?”
“Làm(*) cậu?”
(*) Đều là từ 弄 nhưng có nhiều nghĩa khác nhau.
Chu Thanh Lạc giận dữ bất bình sửa lại tóc, “Cả ngày làm gì mà vừa vò vừa xoa hả?”
“Làm vừa vò vừa xoa ấy hả?”
“… Anh không dirty jokes thì sẽ chết hả?”
Tống Lăng vô tội buông tay, nhưng ánh mắt tràn đầy trêu chọc, “Oan quá, tôi chỉ nói lại lời cậu thôi, sao lại thành dirty jokes rồi?”
Chu Thanh Lạc: “…”
“Chu Thanh Lạc, cậu nghĩ gì vậy, làm vừa vò vừa xoa, là làm sao?”
Chu Thanh Lạc không muốn nói sâu với hắn về vấn đề này. Cậu xoay người dọn dẹp đồ đạc, không thèm để ý tới hắn nữa.
Tống Lăng yên lặng hồi lâu, lại nói: “Chu Thanh Lạc này, cậu muốn mở phòng làm việc, sao không nói với tôi mà lại nói với Thôi Tử?”
“Anh cũng có hỏi tôi đâu. Mới nãy chị Thôi hỏi tôi, tôi mới nói với chị ấy.”
“…”
“Chị Thôi thật đáng thương, đây là toàn bộ tâm huyết của chị ấy mà, bỏ ra nhiều như vậy, quán cà phê bị bán mất chị ấy buồn biết bao, kết quả Lời Thề lại là người như vậy, chị ấy lại càng khó chịu hơn. Sao Lời Thề xứng đáng với sự yêu thích của fan hâm mộ chứ, bảo sao fan kêu cậu ta cút khỏi nguyên sang đi.”
Chu Thanh Lạc lải nhải nửa ngày mới nhớ ra Lời Thề là Giang Thời Ngạn, là bạch nguyệt quang của Tống Lăng.
Cậu khẽ khàng liếc nhìn Tống Lăng, quả nhiên sắc mặt Tống Lăng rất kém, dường như rất không hài lòng, rất không cam lòng.
Cậu mím môi một cái, nuốt trở lại mấy câu mắng Giang Thời Ngạn.
Tống Lăng nhỏ giọng hỏi: “Chu Thanh Lạc à, với ai cậu cũng mềm lòng như vậy sao?”
Chu Thanh Lạc vốn có một bụng từ mắng Giang Thời Ngạn, thấy hắn nói như vậy lại càng tức, “Chị Thôi bỏ nhiều công sức như vậy. Anh không biết, anh cũng như vậy thôi, coi Lời Thề là bạn trai cũ, cũng không để ý tới cậu ta một chút, khiến cho cậu ta vi phạm quy tắc nghề nghiệp như vậy, sao anh có thể để cho bạch nguyệt quang của anh mời người về phối màu hộ hả?”
“Không phải bạn trai cũ!”
Thấy Tống Lăng không hiểu sao lại cáu, Chu Thanh Lạc không biết mình chạm vào vẩy ngược nào của hắn, “Vậy thì bạch nguyệt quang hả?”
“Tất cả đều không phải! Chu Thanh Lạc, cậu còn phải để tôi nói bao nhiêu lần nữa đây?”
“Anh cũng mới chỉ nói một lần thôi mà.”
“…”
Chu Thanh Lạc càng nghĩ càng thấy không đúng, “Không thể nào, anh phối màu giỏi như vậy, anh không phải là…”
Chu Thanh Lạc hung dữ liếc hắn một cái, móc mỉa: “Yo, hoá ra Lời Thề là hai người bỉ dực song phi(*), cộng kết liên lý(**) nha. Quả nhiên là rất có ngụ ý, ai có thể ngờ được chứ, đại thần Lời Thề đứng đầu bảng mạng Ngôi sao là một cặp tình nhân đó nhỉ?”
(*) 比翼双飞: Ẩn dụ tình cảm vợ chồng gắn kết, cùng tiến lên trong sự nghiệp.
(**) 共结连理: Vợ chồng cùng kết hợp.
Quả nhiên khi vẽ những thứ kia là hai người bọn họ hoàn thành với nhau vào đêm thanh vắng.
Chu Thanh Lạc càng nghĩ càng thêm giận.
“Khuỷu tay anh không chỉ hướng vào trong mà tim gan cũng hướng hết vào trong rồi!”
Tống Lăng cười bất đắc dĩ, “Thanh Lạc à, tôi sai rồi, tôi sẽ thay đổi mà, cậu tha thứ cho tôi được không?”
Chu Thanh Lạc nhìn dáng vẻ đáng thương của người nào đó, như đứa trẻ làm sai đang cầu xin tha thứ, lại nghĩ tam quan của hắn ở trong truyện cũng bình thường gì đâu, cậu cũng không thể tính toán chuyện trước đây của hắn.
Hắn còn muốn huỷ diệt thế giới đó.
Chu Thanh Lạc bị bản thân thuyết phục, “Được rồi, vậy anh thay đổi đi.”
Cậu lại mềm lòng.
Nhưng không hiểu sao, trong lòng lại bức bối.
___________________
Tác giả có lời muốn nói:
Bởi vì tôi rất thích nhân vật Thôi Tử này, độc lập, nhiệt tình, giàu kinh nghiệm, hình tượng phái nữ thời đại mới cho nên chương này để cho cô ấy từ biệt thanh xuân của mình thật trọn vẹn.
Nhân vật sẽ từ từ trưởng thành, tác giả sẽ kiên định viết theo đề cương, xin các tiểu khả ái hiểu nha.