“Huyết Lang, Hải Sa Bang có thể gia nhập Lang Quân, A Thành tôi cũng yên tâm về các anh em! Tôi đã là người bỏ đi, sẽ không liên lụy đến các anh em”, A Thành từ từ nhắm mắt, lại nói: “Anh Hoàng, anh làm việc cho tốt, ra tay cho tôi giải thoát đi! Nghe nói Lang Quân anh dũng thiện chiến, người như tôi, không xứng gia nhập Lang Quân”.
“A Thành, cậu nói gì vậy, cậu là anh em của tôi, tôi có thể vứt cậu không quản sao!”, Hoàng Vỹ Kỳ quát lên.
“A Thành, anh là một thành viên của chúng tôi, nếu Lang Quân chê bỏ anh, A Phi tôi không gia nhập nữa! Tôi chăm sóc anh!”, Tuy A Phi và A Thành không phải là anh em ruột, nhưng tình cảm còn hơn anh em ruột.
Bây giờ, ánh mắt của Hoàng Vỹ Kỳ, Tạ Vũ Thần đều dồn vào Đông Phương Hạ! Đông Phương Hạ ra ý bảo Hoàng Vỹ Kỳ nhường chỗ, cúi người cẩn thận kiểm tra vết thương của A Thành.
Hồi lâu, Đông Phương Hạ cau chặt mày! Ngồi bên cạnh A Thành, rơi vào trầm tư.
Thấy vậy, Hoàng Vỹ Kỳ thắc mắc hỏi Hồ Ngạn Hạo: “Ngạn Hạo, Huyết Lang sao thế? Lẽ nào vết thương của A Thành có hy vọng!”
Hồ Ngạn Hạo không nói gì, chỉ dùng ánh mắt ra ý bảo Hoàng Vỹ Kỳ yên lặng đừng làm ồn!
Mấy người Tạ Vũ Thần, A Phi đều nghi hoặc nhìn Đông Phương Hạ, Đông Phương Hạ lúc này cho người ta cảm giác rất thâm sâu huyền bí! Không ai biết anh đang nghĩ gì trong lòng!
Lát sau, Đông Phương Hạ nghiêng khuôn mặt trắng ngần, nhìn A Thành, chậm rãi nói: “Xương chân tay của cậu cơ bản đều bị gãy rồi, nếu lúc đó tìm được một bác sĩ chuyên khoa xương chữa trị, có lẽ sẽ không thế này! Nhưng bây giờ, đã một năm rồi, chỗ bị gãy lúc đó sẽ không nối lại được, cả đời cậu, e rằng phải nằm trên giường rồi!”
“Huyết Lang không cần buồn, A Thành đã nghĩ thông rồi!”
Đông Phương Hạ thở dài một hơi: “Tôi nghĩ đi đi lại, A Thành, vẫn có một cách!”
“Thật không! Anh có cách chữa cho tôi?”, A Thành vừa nãy còn nói mình đã nghĩ thông rồi, nghe thấy có hy vọng đứng lên, anh ta không đợi Đông Phương Hạ nói hết đã kích động.
Hoàng Vỹ Kỳ, A Phi cũng vậy, nắm chặt tay Đông Phương Hạ, khoang mắt Hoàng Vỹ Kỳ ửng đỏ: “Huyết Lang, cậu thực sự có cách? Cách gì?”
Đông Phương Hạ ra ý bảo A Thành và Hoàng
