“Diên nhi là hoàng tử, sao có thể tùy ý rời khỏi cung mà ra ngoài ngủ được. Như vậy sẽ dễ khiến người khác cho rằng Diên nhi là con ta chứ không phải con ngươi.”
“Diên nhi là con của cả hai chúng ta. Ta biết ngươi không muốn để người khác biết thân phận thật của bản thân. Ta sẽ giúp ngươi tạm thời che giấu chuyện này nhưng ta sẽ tìm cách để thay đổi suy nghĩ của bọn họ. Nhất định sẽ có một ngày ta sẽ đứng trước toàn thiên hạ tự hào mà nói rằng Phi Diên là do ngươi sinh ra, là kết tinh tình yêu của hai chúng ta.”
“Cái gì mà kết tinh tình yêu? Rõ ràng là ngươi cưỡng bức ta mà lòi ra nó đấy chứ.”
Tử Hằng xụ mặt, gục đầu vào vai Hồng Thanh, tỏ vẻ giận dỗi. Hồng Thanh thở dài. Dạo gần đây Tử Hằng rất hay trưng ra dáng vẻ ủy khuất đó với hắn rồi làm nũng, làm hắn không thể không nhớ đến dáng vẻ làm nũng của Phi Diên. Đúng là giống hệt.
“Được rồi. Ngươi đã vì ta mà suy nghĩ nhiều như vậy, ta mà không làm gì thì có phải là không công bằng với ngươi không?”
Tử Hằng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn. Hồng Thanh quay lại nhìn hắn, hai tay ôm lấy gương mặt hắn, mỉm cười nói:
“Cho dù lúc đầu tình huống chúng ta gặp nhau chẳng ra làm sao cả nhưng đi đến bước đường này cũng xem như là có duyên phận. Ta hiểu rất rõ nếu không có ta, Diên nhi sẽ không nguyện ý theo ngươi vào cung đâu. Ta cũng phải suy nghĩ cho tương lai của Diên nhi. Ta sẽ vì con, vì những lời chân thành của ngươi mà đánh cược một lần cuối cùng. Ta sẽ vào cung sống cùng hai người.”
Hồng Thanh hôn nhẹ lên trán Tử Hằng, nghiêm túc nói:
“Ngươi nhất định không được phụ ta. Nếu không ta có làm ma cũng sẽ không tha cho ngươi.”
Tử Hằng nở nụ cười hạnh phúc ôm chầm lấy Hồng Thanh và nói:
“Sẽ không đâu. Ta nhất định sẽ không phụ ngươi. Ta yêu ngươi, Thanh nhi. Yêu con của hai chúng ta.”
Hồng Thanh vòng tay ôm lấy bờ vai to rộng của Tử Hằng, mỉm cười với ánh mắt hạnh phúc. Hắn cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc thực sự của bản thân.
Hai người trao nhau những nụ hôn thật nhẹ nhàng, dần dần trở nên nồng nàn hơn. Đến lúc cả hai đều đã nóng rực đến khó chịu, Tử Hằng bế Hồng Thanh lên đưa vào giường.
“Này, ngươi…”
Tử Hằng đặt Hồng Thanh lên giường, hôn lên trán của hắn, ánh mắt đỏ lên rõ ràng đang rất nhẫn nhịn.
“Xin lỗi. Nhưng ta thật sự rất muốn được làm chuyện này với ngươi. Nhưng nếu ngươi không thích ta sẽ không làm gì đâu.”
Hồng Thanh nhìn vẻ mặt nhịn đến khổ sở của Tử Hằng mà cười khổ. Đâu chỉ Tử Hằng, hắn cũng là đang nhịn đây. Lần trước do Tử Hằng hành động quá đột ngột, hắn chưa kịp chuẩn bị tinh thần nên mới đánh y như thế. Khi đã xác định đi theo y rồi, hắn biết rõ chuyện này sớm muộn gì cũng tới. Huống chi suốt cả ngày hôm qua hắn cứ nghĩ mãi chuyện này, thứ kia của hắn đã cứng lên đến mấy lần. Hắn cũng muốn có thể thống khoái với y một lần. Cũng để chấm dứt cơn ác mộng năm năm trước lần đầu làm chuyện đó.
“Ta không… không phải không muốn, nhưng mà ngươi phải xác định ngươi là đang làm với nam nhân. Ta không muốn… không muốn bị xem như nữ nhân đâu.”
Tử Hằng phì cười hôn lên má hắn.
“Sẽ không. Lần này ta sẽ cho ngươi biết hai nam nhân làm với nhau thực sự sẽ như thế nào. Tuyệt đối không giống như lần đầu của chúng ta ngày đó đâu.”
“Ngươi biết làm thế nào sao?”
“À thì… không biết thì học thôi. Dù sao ta cũng có một người cha là đoạn tụ, cả thừa tướng của ta cũng là đoạn tụ.”
Hồng Thanh nghe mà giật mình.
“Ngươi đừng nói là ngươi gửi thư hỏi bọn họ đấy nhé!”
“Chuyện đó ngươi không cần bận tâm, chỉ cần yên tâm giao cho ta là được. Thế nào, Thanh nhi nói vậy là đồng ý làm với ta rồi?”
Hồng Thanh đỏ mặt nói:
“Ngươi còn muốn ta nói rõ ra sao? Không muốn làm thì biến!”
“Không được. Phải làm chứ. Nhưng lần này ngươi không được đánh ta đâu đấy.”
Hồng Thanh nổi cáu, đưa tay nắm lấy gáy của Tử Hằng kéo xuống và hôn lên môi y. Một nụ hôn sâu tỏ rõ sự chấp nhận của bản thân.
Tử Hằng hài lòng lùa lưỡi vào đáp lại nụ hôn sâu của Hồng Thanh. Hai tay hắn nhanh chóng tháo dây thắt lưng của cả hai ra. Hai lớp áo của mình bị hắn nhanh chóng lột ra ném xuống đất.
Trong đêm tối dưới ánh nến, cơ thể trần của Tử Hằng lần đầu tiên hiện lên rõ ràng trước mắt Hồng Thanh gần đến như thế. Hắn phải thừa nhận rằng cơ thể của Tử Hằng rất đẹp. Bờ vai to rộng, các thớ thịt trên người chạm vào chỗ nào cũng đều rất rắn chắc, sáu múi bụng săn chắc nhìn đầy mê hoặc. Hồng Thanh nuốt ực một cái, trống ngực đập liên hồi, bàn tay hắn không tự chủ chạm vào cơ thể của người đó. Hồng Thanh không hề biết rằng hành động này của mình đã khiến dây thần kinh trong đầu Tử Hằng đang thay nhau đứt phựt phựt.
“Sờ thích lắm sao?”
“Ừm.”
“Vậy thì cũng phải để ta sờ ngươi mới được.”
Hai tay Tử Hằng ngay lập tức luồn vào trong lớp áo chạm vào làn da mềm mại của Hồng Thanh, lướt từ ngực xuống hai bên hông. Hồng Thanh không nhịn được rên lên một tiếng. Chỉ sau một động tác y phục của Hồng Thanh bị lột sạch đem vứt xuống đất, chỉ còn chừa mỗi cái khố lại.
Hồng Thanh xấu hổ muốn che lại thì hai tay đã bị Tử Hằng giữ chặt đè lên đỉnh đầu. Tay còn lại lột luôn cái khố của hắn ném xuống đất. Giờ đây chỉ còn cơ thể loã lồ không một mảnh vải phơi bày ra trước mắt. Hồng Thanh xấu hổ kêu lên:
“Đừng… đừng nhìn!”
“Đẹp mà. Ta phải nhìn chứ. Thanh nhi, ngươi đẹp lắm!”
Tử Hằng cúi xuống hôn lên môi hắn, đôi môi nở nụ cười xấu xa nói:
“Đẹp như thế này ta phải từ từ thưởng thức mới được.”
“Thanh nhi, đêm nay còn dài lắm. Lần này ta sẽ không để ngươi chạy nữa đâu.”