Ai cũng tự hiểu, nhưng không ai dám nói ra. Hôm đó sau khi biết thân phận của bố Thịnh Hạ, Lưu Hội An đã tìm hiểu thông tin về phu nhân của Thịnh Minh Phong, càng tìm hiểu thì càng kinh hãi. Người bình thường chỉ biết trung tâm thương mại đầu tiên ở Nam Lý do họ Trâu mở, tìm hiểu thêm, mới biết họ Trâu là gia tộc dòng dõi tuổi đời trăm năm, vừa mạnh kinh doanh vừa giỏi học thức, không những giàu mà còn sang.
Tóm lại nghe là biết cách biệt rất xa.
Họ mới tầm tuổi này, có gì phải vội, chẳng qua là tình cảm niên thiếu mới nhen nhóm mà thôi. Không lâu nữa, thi đại học xong là mỗi người mỗi ngả, tình cảm không có tương lai rồi sẽ phai mờ, sau này ngoảnh lại có khi còn chửi mình lúc trẻ khờ khạo.
Ngô Bằng Trình chỉ nhắc nhở vừa đủ. Mấy cậu chàng đưa mắt nhìn nhau.
Trương Chú im lặng lắng nghe, không lên tiếng cũng không tỏ thái độ, chỉ lầm lũi lướt điện thoại.
Ngô Bằng Trình thò mặt vào nhìn, ôi chao ôi, trên màn hình là ảnh chụp hôm hội thao.
Rõ ràng là ảnh chụp chung nhưng đã bị ai kia cắt hết chỉ chừa cậu và Thịnh Hạ, khoảng trống giữa cả hai rộng đủ cho một người nữa đứng vừa.
Không thể không nói, quả thật xứng đôi.
Ôi, nói cả tràng dài phí nước bọt rồi, người anh em này trông không có vẻ là định buông tay.
Trên bàn bi-a đã chẳng còn mấy quả bóng, còn lại toàn những quả khó chơi. Lưu Hội An đảo quanh bàn bi-a bao nhiêu lượt, mãi không nghĩ ra phải đánh thế nào.
Bỗng Trương Chú quẳng phứt điện thoại đi, ngả vào sô pha chửi tục: “Chó thật!”
Rõ là đang cáu.
Cả hội quay sang nhìn cậu, thấy cậu chán nản ngẩng nhìn trần nhà, tự hỏi tự đáp: “Vẫn rất muốn có được.”
Giọng điệu cam chịu.
Có được. Có được cái gì, có được ai?
Không nói cũng biết.
Trương Chú đứng bật dậy, tới bên bàn giằng lấy cây gậy của Lưu Hội An, mắt lom lom vào quả bóng đỏ đánh kiểu gì cũng không cho xuống lỗ được. Cậu nhấc gậy chọc vào bóng, bóng trắng nhảy lên bay qua bóng số 8 chắn đường, va chạm đẩy bóng đỏ xuống lỗ.
Một cú nhảy bóng chuẩn xác.
“Đánh hay!”
“Tuyệt lắm!”
Trương Chú như nhìn vào nơi vô định, bật ra một hơi như thở dài mà cũng như thở phào. Cậu lên tiếng, lời nói bình lặng dường chỉ bản thân là nghe thấy: “Giai cấp, tồn tại chính là để vượt qua.”
Cậu biết hết, nhưng cứ hễ bị đôi mắt ấy nhìn vào là chỉ còn ý muốn đối tốt với cô.
Cậu hãy chưa bắt đầu, sao đã vội bàn chuyện buông tay?
Nếu đã vậy, thì cứ quyết chiến tới cùng xem thử.
–
Sau tết dương lịch không lâu, Thịnh Hạ đã có thể tháo bột.
Tân Tiểu Hòa còn hào hứng hơn cô, kêu la đòi viết lưu bút trên lớp bó bột.
“Một việc có ý nghĩa như vậy, sao mà bỏ qua được?”
Thịnh Hạ gác chân lên một cách hiền lành, mặc cho bạn viết lên.
“Viết gì đây nhỉ…” Tân Tiểu Hòa ngẫm nghĩ, tay đã bắt đầu đưa bút, ngòi bút dạ đen in trên lớp bó bột nét chữ hăng hái và nhiệt huyết: “Đại học Đông Châu, ta tới đây!”
Thịnh Hạ: …
Các bạn xung quanh cũng hùa theo.
“Thịnh Hạ, mình cũng viết!”
“Mình nữa!”
“Mình mình nữa!”
Vì vậy một nhóm học sinh vây kín quanh Thịnh Hạ, xếp hàng chờ đến lượt “đề chữ”. Thịnh Hạ ngại lắm, vì tay mọi người cứ giữ mãi chân cô…
Nhưng các bạn không để ý điều này, còn bắt đầu được thể kháo nhau.
“Sáng tạo hơn hẳn viết trên áo đồng phục luôn nhỉ?”
“Cơ hội chỉ ngẫu nhiên gặp chứ không tìm đâu được!”
Thịnh Hạ: …
Nhưng cô rất vui, nhìn các bạn từng người viết nguyện vọng thi đại học của mình lên đó, lòng nghĩ, đợi khi tháo bột, phải xem xem có thể xử lý thế nào để bảo tồn nó mãi mãi được không.
Cũng nhờ Thịnh Hạ có nhiều bút đủ cả mọi màu nên không lâu sau, nửa trên lớp bó bột đã không còn một khe trống.
Trương Chú và Hầu Tuấn Kỳ từ từ tới lớp, nhìn thấy đông người thế còn tưởng đã xảy ra chuyện gì.
Dạt đám đông ra xem, thấy một nữ sinh đang ngồi xổm tách chân Thịnh Hạ ra định viết lên mặt bên.
Hầu Tuấn Kỳ: “Hay đấy, Chú, cậu cũng viết một câu?”
Trương Chú nhìn Thịnh Hạ với cái chân đã kín chi chít những tên trường đại học, tuy không muốn làm các bạn mất hứng nhưng vẻ mệt mỏi đã lộ rõ. Cậu nói khẽ: “Nhanh lên, sắp vào tiết rồi.”
“Anh Chú thì đâu cần viết, muốn vào trường nào chẳng được?” Có người nói.
“Vậy là Chú thích đại học Hà Thanh hay đại học Hải Yến hơn?”
Ai ai cũng nhìn Trương Chú tò mò. Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam. design. blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Người dịch không chịu trách nhiệm về sai sót bản dịch khi đăng ở các nơi khác.
Thịnh Hạ không nhìn cậu, chỉ dỏng tai lắng nghe.
Trương Chú không trả lời, mắt nhìn chăm chú vào cái đầu đen nhánh ở giữa vòng vây, hỏi: “Sao cậu không tự viết một trường vào?”
Thịnh Hạ không nhận ra cậu đang hỏi mình, cho đến khi bị một bàn tay to lớn xoa đầu khiến tóc rối hết lên.
“Ê ê ê!”
“Đủ rồi đủ rồi!”
“Móa, không hỏi nữa không hỏi nữa, là em sai…”
“Mọi người giải tán đi!”
Thịnh Hạ ngẩng lên, va vào một đôi mắt có thể nói là dịu dàng.
Các bạn đã giải tán hết, Thịnh Hạ mới bừng tỉnh – Cậu lại làm gì nữa vậy!
Cô thả chân xuống, nói nhỏ: “Mình không với tới.”
“Thế cậu muốn viết gì, để mình viết hộ?” Trương Chú cầm bút ngồi xuống.
Bỗng cô rụt ngay chân về dưới bàn, “Mình không muốn viết gì hết.”
“Thế à, thế để mình viết.” Nói rồi cậu kéo nhẹ chân cô ra, lia bút soàn soạt trên khoảng trắng bên dưới khoeo chân.
Cô ở trên ghế, còn cậu thì ngồi xổm, đầu kề sát vào chân cô, tư thế… quá mức quái đản.
Viết xong cậu còn lom lom vào đó một lúc, khóe môi cong cong ra vẻ rất đỗi hài lòng. Sau nữa cậu không nói gì thêm, ném bút lên bàn cô rồi quay lưng về chỗ.
Thịnh Hạ cúi xuống, thấy một câu nói: “Đời này do mình, tự quyết tự đi.”
–
Cuối tuần nắng chang chang, Thịnh Hạ tháo bột. Cưa điện trong tay bác sĩ vừa vang lên, Thịnh Hạ ngay lập tức lao vào lòng Vương Liên Hoa làm Vương Liên Hoa không thể nhịn cười nổi.
Lớp bó bột được tháo bỏ, để lộ ra làn da trắng nhợt tới độ hơi tím tái. Thịnh Hạ vẫn thấy sợ, cảm thấy nó không giống da người sống.
Bác sĩ kê thuốc bôi giảm đau, dặn dò một đống việc cần chú ý, xong xuôi là Thịnh Hạ có thể về.
Vì Thịnh Hạ đã tập luyện trước nên khi xuống giường không thấy đau, chỉ cảm giác chân nhẹ bẫng, không dám chuyển trọng tâm vào cái chân bị thương.
Về đến nhà, Vương Liên Hoa nhìn lớp bó bột mang về, “Cái này được đấy, để hôm nào bọc plastic rồi cất đi, chờ đến khi họp lớp lấy ra sẽ rất ý nghĩa!”
Thịnh Hạ cảm thấy không thể tốt hơn.
“Lấy mộng làm ngựa, không phụ hoa xuân, ừm, ý hay… đời này do ta, tự quyết tự đi…” Vương Liên Hoa đọc lên, “Ai viết đây, tuổi còn nhỏ mà ra vẻ già dặn thế.”
Thịnh Hạ: …
“May được quen người mặt hoa đào, từ đây xuân ấm phủ ruộng xa…” Vương Liên Hoa tạm dừng, hẳn nhiên nhận ra nét chữ này, “Con viết à?”
Thịnh Hạ giật mình.
Là chữ tối qua cô bẻ chân viết vào, tuy không đẹp như ngày thường song vẫn có thể nhận ra tác giả.
Đành phải gật đầu: “Dạ, viết cho các bạn.”
Cái nhìn của Vương Liên Hoa quan sát trong một thoáng, cuối cùng không nói gì.
Thịnh Hạ thở phào.
Có lẽ vì trên đó quá nhiều chữ chằng chịt, nên mẹ không để ý rằng câu nói này có xưng hô.
Quả thực Thịnh Hạ trích dẫn thơ viết tặng cho bạn, nhưng không phải các bạn.
Ở góc trên bên phải câu này, có một cái tên.
“Tống Giang:
May được quen người mặt hoa đào, từ đây xuân ấm phủ ruộng xa.”
Bất kể sau này có hay không ở cùng một thành phố, tương lai có hay không kết nối giao thoa, cô vẫn rất vui vì ở đoạn cuối thanh xuân gặp được một người tỏa sáng như cậu.
Rất vui được làm bạn với cậu, Tống Giang.