Thời Ôn cười gượng, qua loa lấy lệ nói:
“Tin nhắn rác thôi ạ!”
Thời Noãn vô tình nhìn đến điện thoại của cô, há mồm nói một câu thô tục:
“Đm dính người như vậy?”
Nửa câu sau cô nói rất nhẹ, hoặc cũng có thể nửa câu đầu của cô quá có mức hấp dẫn, ít nhất khiến ba Thời cùng mẹ Thời chú ý, liền túm lấy cô dạy dỗ một phen.
Thời Ôn nhân cơ hội này mà trả lời tin nhắn của Trần Trì.
Mỗi vấn đề mà cậu hỏi cô đều rất kiên nhẫn trả lời, sau đó nhìn thấy nơi có phong cảnh đẹp liền không nhịn được mà gửi cho cậu.
Vấn đề “khi nào trở về” này rốt cuộc cũng có đáp án chính xác.
Còn 36 ngày nữa.
Trần Trì uất ức mà nhắn lại “…”
Cách màn hình Thời Ôn đều có thể tưởng tượng ra bộ dáng của cậu lúc này, mí mắt cậu gục xuống, cả người âm khí dày đặc nhưng lại vô cùng ủy khuất. Hai loại cảm xúc đối ngược như vậy kết hợp lại cũng không có chút nào kì quái.
Thời Ôn ở bên này không nhịn được cười thầm.
…
Ở Cẩm Đều ngày thứ hai mươi năm, suốt một ngày, Trần Trì không có gửi tin nhắn tới.
Thời Ôn nhìn thấy rất nhiều cảnh đẹp, háo hức mà chụp lại gửi cho cậu, nhưng một tin cậu cũng không trả lời.
Đêm khuya ở Cẩm Đều không khí yên tĩnh lại ôn nhu, nhớ nhung lại ngay lúc này tập kích Thời Ôn, khiến cô trở tay không kịp.
Cô ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, tâm giống như bị ngâm trong nước, vô cùng khó chịu. Thừa dịp Thời Noãn đang ngủ, cô đi tới ban công, mở ra cửa kính.
Gió mãnh liệt mà thổi tới, Thời Ôn buộc lại tóc.
Điện thoại vẫn chưa có ai trả lời, cuối cùng tự động tắt.
Gọi lại một lần, vẫn là như vậy.
Thời Ôn có chút lo lắng bất an.
Cô gọi lại vài cuộc, vẫn không ai nghe máy. Thời Ôn ăn mặc mỏng manh, đứng hồi lâu trước gió dần dần cảm thấy cả người rét run, đành quay trở lại phòng.
Cô gửi cho cậu một tin nhắn:
[Anh ngủ ngon!]Nếu là trước đây, cậu sẽ nhanh chóng trả lời cô, sau đó liền dây dưa một hồi lâu.
Nhưng Thời Ôn đợi hơn 10 phút vẫn không có gì cả.
Một ngày bận rộn, cẳng chân Thời Ôn có chút đau nhức, thân thể cũng mệt mỏi, cô nằm không lâu liền thiếp đi.
Ngày hôm sau tỉnh lại, cô nhìn điện thoại vẫn không có thông báo mới, nhìn đến thất thần.
Thời Noãn phát hiện cô vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại:
“Sao vậy? Không trả lời tin nhắn? Úi chà đúng là kì tích.”
Thời Ôn hoàn hồn lắc đầu.
Thời Noãn khoanh tay trước ngực hừ lạnh:
“Đúng là không có tiền đồ. Chỉ là không trả lời tin nhắn thôi mà. Mày sợ cậu ta ngoại tình?”.
Thời Ôn: “Không phải. Anh ấy không phải người như vậy.”
Thời Noãn bĩu môi, trong lòng cũng cảm thấy chắc chắn không có khả năng.
Cô chưa từng gặp qua nam sinh nào dính người như vậy. Nhìn bề ngoài thì một chút cũng không giống, cô lại nhớ tới lúc trước, lúc Trần Trì đối diện với cô không phải cả người tử khí trầm trầm thì cũng chính là hờ hững làm lơ, giống như một tên đầu gỗ. Ai ngờ sau khi yêu đương xong lại dọa người như vậy.
Nhưng mà hắn không trả lời tin nhắn Thời Noãn cũng cảm thấy kì quái:
“Chắc cậu ta có việc bận.”
Thời Ôn nghe cô an ủi như vậy, suy nghĩ một lát cũng cảm thấy rất có khả năng, liền tắt điện thoại đi.
Ban ngày Trần Trì vẫn không có trả lời tin nhắn, Thời Ôn vẫn như cũ gửi ảnh mình chụp được cho cậu xem.
Ban đêm, Trần Trì nhắn lại:
[Anh bị mất điện thoại.] [Em có nhớ anh không?] [Anh rất nhớ em. Muốn ôm em.] [Ôn Ôn, anh nhớ em lắm!]Tâm tình buồn bực chồng chất suốt hai ngày nay của Thời Ôn liền trở thành hư không. Cô nhìn tin nhắn, không kìm được mà cong môi.
Thời Noãn nhìn mặt cô tràn đầy nhu tình mật ý, ghét bỏ mà giật khóe miệng, vươn tay tắt đèn ngủ ở đầu giường đi.
Thời Ôn cũng không ý thức được mình cười có bao nhiêu vui vẻ, nhanh chóng trả lời lại:
[Em cũng nhớ anh!] [Mười ngày nữa chúng ta liền được gặp nhau rồi.]