“Vâng.”
Tần Uyển Uyển đáp lời. Đi hai bước, nàng ngẫm nghĩ rồi quay đầu, nhìn thấy Giản Hành Chi nửa ngồi trên đầu mũi nhọn, tóc bị dây thừng kéo, hùng hổ thả thần thức vào đống sách.
Nàng lẳng lặng nhìn y một lát, quay đầu, leo lên giường.
Nằm lên giường rồi, Tần Uyển Uyển lén lút quan sát Giản Hành Chi. Thấy bộ dạng cố gắng phấn đấu của y, nàng bỗng chột dạ, đưa lưng về phía y ngủ. Nhưng lăn qua lăn lại đến nửa đêm, nàng vẫn không ngủ được, rốt cuộc ngồi dậy, xếp chân ngồi trên giường, chống cằm nhìn Giản Hành Chi: “Sư phụ.”
Giây phút đó, nàng chợt thoáng có cảm giác quen thuộc.
Thật giống như tại phòng ký túc xá cấp ba, thấy rèm giường bên cạnh mở đèn, bản thân cũng không nhịn được bò dậy, bật đèn nhỏ, lật giở sách bài tập…
Hai người, một người học thơ, một người tu luyện. Tần Uyển Uyển tĩnh tọa còn đỡ, dù sao cũng là một phương thức nghỉ ngơi của tu sĩ, Giản Hành Chi lại sử dụng thần thức học cả đêm. Một đêm trôi qua, lúc Tạ Cô Đường đẩy cửa vào, nhìn thấy quầng đen dưới mắt và lưỡi dao dưới mông Giản Hành Chi, y hết cả hồn.
“Tiền… tiền bối…”
“Thật… thật tàn nhẫn!” Nam Phong che miệng, lùi một bước.
Giản Hành Chi mở to mắt nhìn hai người, cười thê lương.
“Chào.” Dứt lời, y dời mắt về lại sách: “Đừng quấy rầy ta, các người tu luyện trước đi, ta học tiếp.”
Mọi người không dám nói, ngay cả Tần Uyển Uyển cũng hơi sợ.
Nhưng may nàng còn nhớ mục đích ban đầu của mình, vội vàng kéo hai người kia, chạy ra ngoài.
Sau khi ba người ra ngoài, Nam Phong vỗ ngực, chưa hết rùng mình: “Chủ nhân, bộ dạng của Giản đạo quân đáng sợ quá, cảm thấy giống như tẩu hỏa nhập ma ấy.”
“Không sao, không sao.” Tần Uyển Uyển khoát tay, trấn an bản thân: “Trạng thái của y rất tốt, ngươi đừng sợ.”
“Nhưng ta cảm thấy dáng vẻ của tiền bối không bình thường lắm.” Tạ Cô Đường nhăn mày: “Hay là đừng học nữa, chúng ta nghĩ cách khác?”
“Dù gì cũng đã học rồi…” Tần Uyển Uyển nói một cách gian nan: “Sách mua năm mươi linh thạch đấy, không thể bỏ phí được.”
Nghĩ đến năm mươi linh thạch, mọi người đều trầm mặc, quyết định để Giản Hành Chi cố gắng một chút.
***
Nhưng đến đêm thứ tư, Tần Uyển Uyển cũng sắp kiên trì hết nổi.
Nàng ngồi trước mặt Giản Hành Chi, nhìn mắt y đầy tơ máu, cực kỳ chăm chú đọc sách, mũi nhọn dưới mông lờ mờ dính máu. Tần Uyển Uyển hoảng hốt nhìn y, ngập ngừng nói: “Sư phụ… người… người vẫn ổn chứ?”
“Vi sư rất ổn!”
Giản Hành Chi đáp hùng hồn: “Còn một nghìn quyển nữa, ta học sắp xong rồi!”
“Sư phụ…” Tần Uyển Uyển nhìn máu y rỉ ra: “Hay là người nghỉ đi. Một nghìn quyển thôi mà, không cần học đâu.”
“Không được.” Giản Hành Chi răn dạy Tần Uyển Uyển: “Làm việc không thể bỏ giữa chừng, con đừng quấy rầy ta, ta phải học.”
“Vậy người nghỉ ngơi rồi học tiếp.” Tần Uyển Uyển nhìn y phục nhuốm máu của Giản Hành Chi, hơi chột dạ: “Ít nhất cầm máu đã chứ?”
“Vết thương nhỏ nhoi, không cần quan tâm.” Giản Hành Chi đáp, trách Tần Uyển Uyển: “Con mau tu luyện đi, đừng ồn ào.”
Tần Uyển Uyển không dám khuyên tiếp. Nàng quay lại giường, lưỡng lự một hồi vẫn thi triển pháp quyết cầm máu mông đít của Giản Hành Chi trước.
Hiện giờ tất cả sức chú ý của Giản Hành Chi đều đặt lên việc học, nếu không ai quan tâm, nàng sợ y sẽ mất máu mà chết.
Học như thế đến đêm thứ sáu, Thúy Lục phái người tới thông báo Giản Hành Chi và Tạ Cô Đường chuẩn bị ngày mai tham gia Quần phương yến tổ chức một tháng một lần. Hoa Dung sẽ sử dụng cách thức của mình, chọn ra người đàn ông thích nhất mang đi.
Nghe thấy tin này, Tạ Cô Đường vội nói: “Tần cô nương, mau báo cho tiền bối, bảo tiền bối đừng học nữa!”
“Ừ.”
Tần Uyển Uyển gật đầu, xoay người, chạy đi nói cho Giản Hành Chi.
“Sư phụ, đừng học nữa, ngày mai là Quần phương yến rồi. Người nghỉ ngơi cho tốt, mỹ mạo mới quan trọng nhất!”
Nghe vậy, Giản Hành Chi ung dung ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Tần Uyển Uyển: “Nắng hạn lâu ngày, mưa đúng lúc. Thuyền dong hướng Tây, nổi gió Đông. Vừa hay ta học hết thi tập, thật đúng lúc.”
Tần Uyển Uyển nghe Giản Hành Chi đọc thơ, lòng hơi sợ. Nàng giơ tay đỡ Giản Hành Chi ngồi trung bình tấn bảy ngày đứng dậy, khuyên y: “Sư phụ, thơ học xong rồi thì thôi, người đừng nghĩ nhiều nữa, nghĩ thoáng một chút, làm người bình thường đi.”
“Lời này sai rồi.” Giản Hành Chi được nàng đỡ dậy, chân cứng nhắc đi về phía giường: “Nếu không biết Lý Đỗ(*), sao nói cỏ cây um? Bắc Thành, con cũng phải đọc sách giống vi sư vậy. Từ vô văn hóa đến thuộc lòng bảy nghìn quyển cũng chỉ là chuyện bảy ngày mà thôi.”
(*) Tức Lý Bạch và Đỗ Phủ
Nghe vậy, lòng Tần Uyển Uyển giật thót, vội vàng đỡ Giản Hành Chi tới mép giường: “Sư phụ, người đừng nói nhiều nữa, mau ngủ bù dưỡng da, ngay mai phải trở thành người đẹp nhất!”
Nói xong, Tần Uyển Uyển đặt Giản Hành Chi xuống giường, đắp chăn cho y.
Hai tay Giản Hành Chi đặt trước ngực, nhắm mắt, khẽ than: “Đâu có muốn giành xuân, mặc trăm hoa ghen ghét, dù khi rụng xuống thành bụi bùn, vẫn thoảng hương thơm ngát(*).”
(*) Bài thơ “Bốc toán tử – Mai” của Lục Du, bản dịch Trần Huy Liệu.
Tần Uyển Uyển dằn kích động muốn đánh người xuống, thả rèm giường, đi ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa, Tạ Cô Đường và Nam Phong đã chạy tới.
“Tiền bối thế nào? Tình hình có chuyển biến tốt hơn không?”
Tần Uyển Uyển lắc đầu, lộ vẻ mặt nặng nề: “E là thời kỳ cuối, hết cứu rồi, bỏ đi thôi.”
Nói xong, nàng ưu thương rời đi, chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn trăng.
Tạ Cô Đường ngập ngừng chốc lát, an ủi Tần Uyển Uyển: “Tần cô nương đừng lo lắng quá. Tiền bối chỉ nhất thời cố chấp, có lẽ cô ở bên cạnh chăm sóc sẽ chuyển biến tốt hơn.”
“Ừ.” Tần Uyển Uyển gật đầu: “Mượn lời chúc lành của Tạ đạo hữu. Ngài dẫn Nam Phong đi nghỉ sớm đi, ta ở đây hóng gió, bình tĩnh một lát.”
Tạ Cô Đường gật đầu, cùng trở về phòng với Nam Phong.
Chờ sau khi bọn họ đi, khóe môi Tần Uyển Uyển giương lên cao ngất. Nàng siết nắm tay, nhảy cẫng hai cái tại chỗ.
Rốt cuộc y cũng cảm nhận được cảm giác của nàng. Lần trước, y moi nàng dưới cát lên, nàng cũng suy yếu hệt như vậy.
Nàng vì làm nhiệm vụ mà học kiếm, y cũng nên vì làm nhiệm vụ mà học thơ!
Lòng Tần Uyển Uyển ngầm sung sướng, nhưng lại hơi chột dạ, suy nghĩ mình lấy hữu tâm toan tính vô tâm có phải quá đáng lắm không.
Nhưng vừa nhớ tới nàng vốn sống không tới ba trăm tuổi, cha mẹ bôn ba khắp nơi để kéo dài tính mạng cho nàng, gây dựng chút hư danh để nàng bảo vệ mạng nhỏ, nhưng lại bị y tự ý làm xằng làm bậy, chém một nhát mất sạch. Hôm nay, nàng lưu lạc đến đây chịu khổ, e rằng trở về Tiên giới cũng không bảo vệ nổi Tịch Sơn, muốn về cũng không có nơi để về, lại vì y muốn làm nhiệm vụ mà bị đấm bị đá, một câu xin lỗi cũng chẳng có. Hôm nay chỉ là xả giận nho nhỏ, để y vừa làm nhiệm vụ vừa lĩnh hội nỗi khổ chịu áp bức một phen. Đây coi như là nàng rộng lượng lắm rồi.
Nghĩ rõ ràng, nàng vuốt ngực, trở về phòng.
Đợi đến sáng hôm sau, Tần Uyển Uyển dậy sớm một chút, cùng Nam Phong bắt đầu sửa soạn cho Giản Hành Chi.
Bọn họ cho Giản Hành Chi mặc trường sam gấm xanh lam, tóc vấn nửa đầu bằng trâm bạch ngọc, sử dụng huân hương ủi y sam, bảo đảm Giản Hành Chi hoàn mỹ từng chân tơ kẽ tóc.
Làm xong hết thảy, Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển: “Ta không có vấn đề gì chứ?”
“Không có.” Tần Uyển Uyển khích lệ: “Sư phụ, người đã thuộc làu bảy nghìn quyển sách, người hôm nay là người nổi bậc nhất Quỷ Thành!”
Dứt lời, Tần Uyển Uyển giơ ngón tay tách ra hai bên(*), cường điệu khen: “Hoàn mỹ.”
(*) Mình đoán là tác giả miêu tả tay giơ chữ V
“Ta cũng thấy vậy.”
Giản Hành Chi gật đầu, vô cùng tự tin: “Vi sư hôm nay văn võ song toàn, dám tỉ thí với trời. Quần phương yến lần này, ta tất nắm hạng nhất.”
“Sư phụ nói phải!”
Tần Uyển Uyển tâng bốc như mất não. Dứt lời, Nam Phong chạy từ ngoài vào: “Chủ nhân, Giản đạo quân, Tạ đạo quân, đi được rồi.”
Nghe thế, Giản Hành Chi gọi Tần Uyển Uyển: “Đi thôi.”
Giản Hành Chi nói xong, dẫn đầu ra ngoài. Tần Uyển Uyển, Tạ Cô Đường, Nam Phong cùng đi theo sau lưng y. Nhìn Giản Hành Chi phía trước tràn đầy lòng tin, bỗng nhiên bọn họ cũng có ảo giác bước đi hiên ngang như gió.
Giản Hành Chi đi qua đám người, dưới cái nhìn chăm chú ngạc nhiên của chúng nhân, tự tin vuốt tóc mái được chải đặc biệt trên đầu.
Học thuộc bảy nghìn quyển sách, y có sự kiêu hãnh mà trước giờ chưa từng có.
Nhiều thơ như vậy còn học được, có chuyện nào mà y không làm được?
Nhóm người đi tới vườn hoa tổ chức Quần phương yến, vừa đến cửa đã bị người ta chặn lại.
“Quần phương yến chỉ cho công tử vào, mời hai vị dừng bước.”
Thị nữ ngăn Tần Uyển Uyển và Nam Phong. Tần Uyển Uyển tỏ vẻ thấu hiểu, cùng Nam Phong lùi về sau một bước.
Thị nữ thấy họ hiểu chuyện, nụ cười tươi hơn một chút. Nàng ta quay đầu nhìn Giản Hành Chi chắp tay kiêu hãnh đứng đó cùng với người qua đường Tạ Cô Đường, nhẹ nhàng nói: “Quần phương yến lần này, đại nhân Thành chủ nhiễm bệnh, không thể gặp mặt trực tiếp chư vị công tử, cho nên thay đổi phương thức tuyển chọn. Quy trình có chút kiêng kỵ, xin nói để hai vị công tử biết trước.”
Nghe thế, tất cả mọi người đều sững sờ. Thị nữ tiếp tục lên tiếng: “Lần này, đại nhân Thúy Lục dựa theo sở thích đại nhân Thành chủ, cố tình thiết lập ba bài thi. Điểm tối đa mỗi bài thi là 100 điểm, người có điểm số cao nhất ba bài là người thị tẩm một tháng này.”
“Bài thi thôi mà.” Giản Hành Chi nghe vậy bật cười: “Ta đọc thi thư rất nhiều, không sao.”
“Công tử nói đùa.” Thị nữ cười: “Thành chủ ghét người đọc nhiều thi thư nhất. Sau khi vào chỗ, công tử sử dụng thi văn cẩn thận, có thể dùng bạch thoại(*) thì cứ dùng bạch thoại.”
(*) Lối văn dùng theo tiếng nói phổ thông của người Trung Hoa
Nghe vậy, Giản Hành Chi chấn kinh nhìn sang Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển cũng giật thót trong lòng. Hoa Dung được Minh Tịnh thần quân nuôi lớn, đến giờ vẫn giữ tượng thần của Minh Tịnh thần quân trong phủ, còn tập hợp người tương tự Minh Tịnh thần quân, tượng thần Minh Tịnh thần quân cũng cầm một quyển sách, sao hắn lại không thích người đọc thi thư?!
“Vậy ba bài thi chủ yếu là thi cái gì?”
Tạ Cô Đường bỏ qua biến cố, bắt lấy trọng điểm trước tiên. Thị nữ dời mắt sang Tạ Cô Đường: “Đại nhân Thành chủ thích người thực tế, cho nên ba bài thi lần lượt gồm dung mạo, toán học, luyện khí.”
Nghe vậy, sắc mặt Giản Hành Chi không tốt lắm.
Y xoay người, kéo Tần Uyển Uyển sang một bên. Tạ Cô Đường và Nam Phong cũng tới gần, hơi căng thẳng.
“Làm sao đây…” Nam Phong cuống lên: “Chuẩn bị của chúng ta chẳng khác nào không chuẩn bị.”
“Không, không phải không có chuẩn bị.” Tần Uyển Uyển giơ tay lên cắt lời Nam Phong, nghiêm túc nói: “Là chuẩn bị ngược.”
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Giản Hành Chi nghiến răng: “Toán học của ta không tốt.”
“Người đừng hoảng, ta phân tích cho người.” Tần Uyển Uyển nói một cách nghiêm túc: “Điểm số dung mạo của người chắc chắn rất cao, điểm số toán học thấp cũng chẳng sao, nhưng người có thể dồn sức ở luyện khí. Người trong phủ Thành chủ hẳn đều là người bình thường. Với năng lực của người, điểm luyện khí chắc chắn bỏ xa bọn họ. Quy định này có lợi với người, người đừng lo lắng.”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy có lý.
Giản Hành Chi gật đầu: “Cũng đúng, không thể nào ta luyện khí còn yếu hơn đám người thường kia.”
“Sư phụ, phải có lòng tin với chính mình.” Tần Uyển Uyển cuộn chặt nắm tay: “Cố lên.”
Giản Hành Chi được trấn an, gật đầu. Y và Tạ Cô Đường nhìn nhau, quyết định đi vào.
Hai người cùng bước vào trường thi. Tạ Cô Đường trấn an Giản Hành Chi: “Tiền bối đừng lo lắng. Tần cô nương nói rất đúng, nơi này đều là người thường, nếu như cộng thêm luyện khí, chúng ta ắt chiến thắng dễ dàng.”
Dứt lời, hai người rẽ vào con đường nhỏ, bước vào sân vườn. Đưa mắt nhìn, đám đàn ông ngồi sau bàn từng người, cúi đầu làm chuyện riêng.
Vừa thấy bọn họ, Giản Hành Chi liền cứng đờ.
Mặc dù người nơi này đều đã dịch dung, nhưng vì cường độ thần thức của y hơn xa đám người tại đây, chỉ cần dựa vào thần hồn đã nhận ra được. Những kẻ nhận biết được tại đây bao gồm:
Tông chủ Vấn Tâm Tông – Thẩm Tri Minh.
Thiếu chủ Nhạc Thành – Quân Thù.
Những kẻ không quen biết gồm một thanh niên kỳ Hóa Thần mặc trường sam màu hồng, nâng ly cười với nhóm người Giản Hành Chi.
Một người kỳ Độ Kiếp mặc áo trắng đang ho khan, cúi đầu uống thuốc.
Cộng thêm Giản Hành Chi và Tạ Cô Đường – Thiên Kiếm Tông.
Nói đơn giản, nơi này chẳng có một người bình thường.
Trong chớp mắt, Giản Hành Chi thật muốn quay đầu bỏ chạy.
Đây mà là trạch đấu hậu viện Thành chủ hả?
Bây giờ tiêu chuẩn vào cửa làm nam sủng đều là từ Hóa Thần đến Độ Kiếp sao?
Từ lúc nào Tu chân giới biến thành Hóa Thần rải khắp nơi, Nguyên Anh chẳng bằng chó vậy?
Dù cho y đẹp, dựa vào trình độ toán học của y, thi toán và luyện khí với một đám Hóa Thần Độ Kiếp, y thắng mới lạ đó!
——oOo——