– Không muốn nhiều lời với anh.
Mạc Thiện Ny khởi động xe không hề nhìn lại hắn, nhưng khi xe chạy chưa được bao lâu, thì chịu không nổi sự hiếu kì lại hỏi:
– Nói như vậy, anh và vợ anh kết hôn, cũng nhờ vào cái mũi ngửi sao?
Dương Thần sửng sốt, trong đầu hiện lên khuôn mặt lạnh giá xinh đẹp của Lâm Nhược Khê, thầm nghĩ mùi hương của bà xã tôi tất cả đàn ông đều chịu không nổi, ngoài miệng thì cười hì hì đáp:
– Đó không phải là chủ yếu, tôi thích mùi hương của bà xã tôi, mùi hương của những cô gái khác tôi cũng thấy thích, cô Mạc nè, mùi hương của cô cũng rất tuyệt đấy.
Vừa nói vừa hít một hơi dài.
– Anh…
Nếu chiếc Audi A4 có ghế ngồi bắn ra của máy bay, Mạc Thiện Ny thật muốn trực tiếp bắn bay tên hạ lưu này.
Trên đường đi, gương mặt Mạc Thiện Ny ửng đỏ liên tục, làm thế nào cũng khó mà hết được.
Mười lăm phút sau, xe dừng dưới lầu một tòa nhà cũ, Mạc Thiên Ny như được giải thoát, thở phào nhẹ nhõm, lạnh lùng lườm Dương Thần, nói:
– Thấy tấm biển Phụ trang Hoa Thành phía trước chưa?
Dương Thần ngáp một cái, mở to mắt nhìn, vị trí trung tâm phía trước tòa nhà quả thực có một tấm đế màu trắng chữ đen ghi “ Công ty trách nhiệm hữu hạn Phục trang Hoa Thành”.
– Đó là chỗ chúng ta cần đến sao?
– Là anh đến, chứ không phải tôi.
Trên mặt Mạc Thiện Ny ánh lên một tia giảo hoạt.
– Tôi cần đi đến công ty khác để đàm phán, anh đi công ty này.
– Đàm phán? Nói cái gì?
Dương Thần bực bội đáp
– Công ty Hoa Thành này năm ngoái đặt công ty chúng ta trang phục 600 ngàn, nhưng vẫn còn nợ khoản còn lại 400 ngàn, vốn là đến sang năm mới đến kì hạn, nhưng nghe nói Hoa Thành sắp phá sản, cho nên chúng ta cần nhanh thu hồi khoản nợ 400 ngàn kia, phòng ngừa mất hết vốn, không thu hồi lại được.
Dương Thần cảm giác chuyện có chút gì đó không đúng:
– Cô Mạc, nhiều tiền như vậy, cô để một mình tôi đi, thực sự là quá khó.
– Những người trong ban Quan hệ xã hội khác đều có việc làm, chỉ có anh là rảnh, huống hồ bảo anh đi thu nợ chứ phải đi chém người đâu, nếu anh là đàn ông thì đừng kì kèo nữa.
Mạc Thiện Ny trừng mắt nói.
Dương Thần kì thực rất muốn nói:
– Tôi là gã đàn ông kì kèo như vậy.
Nhưng nghĩ có trốn không thoát, thì đành nhận, sau khi cầm tài liệu giao dịch từ tay Mạc Thiện Ny, từ từ nhằm hướng tòa nhà đi tới.
– Kết thúc xong thì gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ đến đón anh.
Mạc Thiện Ny nói xong, cười tươi tắn, quay đầu xe rời khỏi bãi đỗ, tiện tay cầm điện thoại tắt máy…
Dương Thần vẫn không biết hắn bị cấp trên giở trò, khoan thai bước vào trong tòa nhà, liền thấy một cô gái trang điểm xinh đẹp đứng ở quầy hàng đang vẽ lung tung móng tay một cách chán ngán.
Cô gái nhìn thấy Dương Thần bước vào, liền nở nụ cười quyến rũ:
– Ngài muốn phục vụ gì sao?
Dương Thần vẫy vẫy túi tài liệu trên tay:
– Tôi là người của Quốc Tế Ngọc Lôi, hi vọng cùng quý công ty trao đổi về vấn đề tài chính của một vụ giao dịch.
– Quốc Tế Ngọc Lôi?
Cô gái sau khi nhìn Dương Thần một cách kì lạ thì kiểm tra một vài thứ trong máy tính sau quầy hàng, và hỏi:
– Xin hỏi,chuyện liên quan đến khoản còn lại của giao dịch ạ?
Dương Thần vui vẻ, xem ra công ty này rất tốt, nhanh như vậy đã nhận rõ sự việc, coi như không có ý định quỵt nợ rồi, bản thân hắn cũng thấy thoải mái rất nhiều, bèn gật gật đầu
– Đúng vậy.
Cô gái mỉm cười vẻ khác thường, đi tới phía trước hai tay khép lại chỗ bụng, dồn đôi ngực lại rất bắt mắt, cái khe sâu kia dường như có thể dẫn người ta rơi xuống vực sâu:
– Mời ngài theo tôi, tôi dẫn ngài đến chỗ giám đốc.
Nói xong, mông eo uốn éo từ từ đi lại phía thang máy.
Dương Thần lập tức bắt kịp đồng thời nhìn bóng dáng đong đưa của cô gái, trong lòng cảm thấy rất thoải mái, xem ra con nhỏ Mạc Thiện Ny không tệ, sắp xếp việc thu nợ này được ghê.