Những người khác trong điện lập tức nhìn Khương Tuyết Ninh, ghen ghét có, phức tạp có, kiêng kị có, suy nghĩ sâu xa cũng có. Khương Tuyết Ninh có thể cảm giác được bầu không khí vi diệu trong điện. Nhưng nàng không dám nhìn. Sợ ngẩng đầu một cái sẽ bị mớ ánh mắt sắc như đao này đâm đến chết!
Thẩm Chỉ Y trong cung được ngàn vạn sủng ái mà lớn lên, ngoại trừ đối hoàng huynh cùng mẫu hậu ra, không biết gì gọi là “Thu liễm” (dè dặt, kiềm chế), lúc thích một người liền không hề cố kỵ mà đối tốt. Nàng kỳ thật có lòng muốn để Khương Tuyết Ninh ngồi bên cạnh. Ngồi gần một chút, vừa quay đầu liền trông thấy, thoải mái biết nhường nào?
Nhưng nhìn phía trước, hai bên trái phải đã có Tiêu Xu cùng Trần Thục Nghi ngồi, hai người đều là nàng quen biết trước kia, kêu người nào đổi với Khương Tuyết Ninh chỉ sợ đều không tốt, còn khiến người ta xấu hổ. Cho nên Thẩm Chỉ Y đành thôi. Nàng lầu bầu: “Ngươi đã muốn ngồi chỗ này thì cứ ngồi đi, ngày nào ngán muốn đổi lại cũng được. ”
Khương Tuyết Ninh nhẹ nhàng thở phào: “Tạ trưởng công chúa điện hạ chiếu cố.” Thẩm Chỉ Y mới đi tới trước thư án của mình ở hàng thứ nhất ngồi xuống. Tiêu Xu ngay lúc này đứng lên, tự nhiên đặt một hộp gấm trên thư án của Thẩm Chỉ Y, chớp mắt cười cười với nàng. Thẩm Chỉ Y lập tức ngạc nhiên kêu lên: “A Xu còn đem quà cho ta!” Nàng nâng hộp gấm kia lên mở ra, bên trong là một con rối bóng tinh xảo, lập tức yêu thích không nỡ rời tay.*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Trần Thục Nghi cũng đứng lên, hai tay dâng lên lễ vật của mình: “Nghe nói trưởng công chúa điện hạ thích tranh của Cố Kỳ tiên sinh, trong nhà vừa vặn giữ được một bức, liền mang cho ngài.”
Thẩm Chỉ Y lại vui mừng: “Thục Nghi thật tốt với ta!” Lần này vào cung, tất cả mọi người đều làm thư đồng Thẩm Chỉ Y, trong nhà có người mưu đồ hoặc tâm tư tinh vi, kỳ thật đều chuẩn bị lễ vật cho Thẩm Chỉ Y, có cái tương đối quý giá, có cái chỉ là một phần tâm ý. Vốn không ai dám đưa trước. Nhưng có Tiêu Xu cùng Trần Thục Nghi dẫn đầu, mà Thẩm Chỉ Y còn mừng rỡ như vậy, đám người liền mạnh bạo hơn, nhân cơ hội này cũng dâng lễ vật của mình. Chỉ chốc lát, trên thư án của Thẩm Chỉ Y đã bày rất nhiều thứ.
Khương Tuyết Ninh nhìn liền trợn mắt hốc mồm. Nàng nhớ tới lần này về chỉ xử lý chuyện Vưu Phương Ngâm cùng Yến Lâm, căn bản không nghĩ tới Thẩm Chỉ Y. Hiện tại tất cả mọi người đưa lễ vật ra, chỉ mình nàng không có! Mí mắt nhất thời cuồng loạn. Trong nội tâm nàng mặc niệm dù sao nhiều người tặng lễ như vậy, mình còn ngồi trong góc không có cảm giác tồn tại, tốt nhất đừng có ai chú ý tới.
Nhưng trời không chiều lòng người, chính là có người miệng tương đối tiện (đê tiện). Từ lúc Thẩm Chỉ Y vào, Vưu Nguyệt đã nhìn Khương Tuyết Ninh, lúc này chú ý thấy tất cả mọi người mang lễ vật, chỉ có Khương Tuyết Ninh ngồi yên không nhúc nhích, còn cúi thấp đầu. Đây là chờ nàng bắt tận tay sao?
Có chuyện lần trước, nàng đã học được không đối kháng chính diện với Khương Tuyết Ninh, chỉ tỏ ra hiếu kì, cười nói: “Không nghĩ tới mọi người tâm hữu linh tê, đều mang lễ vật đến tặng trưởng công chúa, mặc dù đồ khác biệt, nhưng đều mới mẻ. Bất quá ta nhìn Khương nhị cô nương ngồi bên cạnh không nói chuyện, chẳng lẽ là chuẩn bị lễ vật đặc biệt gì sao?”
Vưu Nguyệt vừa nói ra, cả đám người vừa di dời lực chú ý liền tập trung lại chỗ Khương Tuyết Ninh. Đến Thẩm Chỉ Y cũng xoay đầu lại, hai mắt sáng rực mà nhìn Khương Tuyết Ninh. Hiển nhiên đang chờ mong Khương Tuyết Ninh đem tới bất ngờ gì.
Khương Tuyết Ninh thực muốn xông qua xé nát cái miệng thối gây chuyện của Vưu Nguyệt, vừa quay đầu thấy đôi mắt mong đợi của Thẩm Chỉ Y, đáy lòng sinh ra mấy phần bất đắc dĩ. Nàng là thật sự không chuẩn bị bất kỳ thứ gì. Chẳng lẽ nàng tùy tiện gỡ xuống ngọc bội tùy thân tặng lấy lệ? Khương Tuyết Ninh thực không làm được. Nàng hơi rũ mắt, nhìn thẳng Thẩm Chỉ Y, thở dài một hơi nói: “Ta không có chuẩn bị lễ vật.”
Tiêu Xu ngồi ở hàng phía trước nghe thấy lời này lông mày lập tức vẩy một cái, im lặng mỉm cười. Vưu Nguyệt được như ý mà cười, lập tức che môi lại, cực kỳ kinh ngạc: “Không thể nào, trưởng công chúa điện hạ tốt với Khương nhị cô nương như vậy, ngươi vậy mà… Thậm chí ngay cả lễ vật cũng không có…” Còn ý ác độc cay nghiệt thì không cần nói nữa.
Những người khác nhìn thần sắc Khương Tuyết Ninh cũng có chút vi diệu: Các nàng vốn nên đồng tình, nhưng người được trưởng công chúa điện hạ ưu đãi như thế, sao phải cần tới các nàng đồng tình chứ? Giờ phút này đều im lặng nhìn. Trong lòng thầm nói: Dù trưởng công chúa có thích Khương Tuyết Ninh, trong tình huống tương phản mãnh liệt như vậy, sao có thể không để bụng, vô luận thế nào cũng sẽ không vui a?*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Các nàng đoán không lầm, Thẩm Chỉ Y nghe Khương Tuyết Ninh nói không chuẩn bị lễ vật, thì trong lòng có chút thất vọng lạc lõng, thậm chí có chút thương tâm, nghĩ mình đối tốt với nàng như vậy, người khác còn chuẩn bị lễ vật, nàng sao lại không nghĩ tới chứ? Nhưng vẻn vẹn sau một khắc, Thẩm Chỉ Y nhìn thấy Khương Tuyết Ninh cúi thấp đầu. Đã không cãi lại, cũng không giải thích. Nàng vốn có tướng mạo xinh đẹp kiểu cần được bảo hộ, khóe mắt đuôi mày khẽ động, đều phảng phất như cành hoa mang sương sớm run rẩy. Giờ phút này cái cổ thon dài hạ xuống làm cho lòng người mềm nhũn, thậm chí nhịn không được mà đau lòng. Thẩm Chỉ Y lại nhớ tới những gì Yến Lâm từng nói, nhớ tới thân thế Khương Tuyết Ninh, nhớ tới tình cảnh trong phủ của nàng…
Khương Tuyết Ninh đang cúi đầu suy nghĩ nên tìm lý do gì, vừa ngẩng đầu lên định giải thích: “Kỳ thật, ta —— ” Thì lời nàng nghẹn lại, nhìn thấy Thẩm Chỉ Y đã đỏ cả vành mắt, nói với nàng: “Ta biết, ta đều biết.”
Ngươi, ngươi biết cái gì rồi vậy? Khương Tuyết Ninh mơ hồ, suýt chút bị bộ dáng này hù sợ. Trực giác cảm thấy có gì đó không đúng: “Điện hạ…”
Thẩm Chỉ Y cũng đứng lên, đến trước mặt nàng, kéo tay nàng, kiên định nói: “Ninh Ninh, ngươi yên tâm, có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không để ai khi dễ ngươi! Không chuẩn bị lễ vật có sao đâu? Ngươi có thể làm thư đồng, đã là lễ vật lớn nhất cho ta rồi.”
Khương Tuyết Ninh: “…” Nhưng đối với ta đó là sấm sét giữa trời quang được không hả! Ngươi lại tự bổ não cái quỷ gì a! (bổ não: trí tưởng tượng bay cao bay xa đó a)
Chung quanh tất cả mọi người nghĩ dù Thẩm Chỉ Y không trách tội, trong lòng cũng sẽ có khúc mắc, sao chuyện lại tiến triển đến mức độ này? Tiêu Xu sửng sốt. Vưu Nguyệt kinh ngạc đến suýt rớt cằm xuống đất!
Thẩm Chỉ Y trong lòng đã nhận định Khương Tuyết Ninh là nữ nhi cha không thương nương không yêu, tình cảnh trong nhà như vậy, sao chuẩn bị lễ vật cho nàng được? Nàng còn suýt nữa trách tội, thực không nên. Cho nên sau khi đau lòng, không nhịn được muốn đối tốt với nàng, liền chỉ án thư của mình, nói: “Ngươi nhìn xem, đều là các nàng tặng cho ta, ngươi xem có thích cái nào, ta đều tặng cho ngươi!” Khương Tuyết Ninh: “…”
Xoát xoát xoát xoát —— Nghe như tiếng đao kiếm vô hình bay tứ tung! Tất cả mọi người không tin nổi những gì vừa nghe được, các nàng tỉ mỉ chuẩn bị lễ vật cho trưởng công chúa, mà ngài vừa quay đầu đã đem tặng cho kẻ không chuẩn bị lễ vật?! Khác gì nói Khương Tuyết Ninh là trân bảo, chúng ta đều là rễ cỏ!*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Đừng nói là các nàng, đến Khương Tuyết Ninh cũng thay các nàng đau lòng. Ngay sau đó lại đau lòng cho mình. Đây quả thực là trong nháy mắt thay mình kéo cả đám cừu hận! Gương mặt xinh đẹp trước mắt chân thành đối tốt với nàng, thực không trách gì được. Thế là, Khương Tuyết Ninh bỗng nhiên ngộ ra —— Từ nay về sau, toàn tâm toàn ý ôm chặt cây trụ Thẩm Chỉ Y này là được. Về phần người khác, nhìn thế nào cũng không giống có thể thân thiết, dứt khoát mặc kệ đi!
Bên trong Phụng Thần điện, bầu không khí nhất thời ngưng trệ. Đám người đều mang tâm tư riêng.
Cũng may ngoài điện truyền đến một tiếng nói thanh bình, phá vỡ tĩnh lặng ngột ngạt này, Tạ Nguy chầm chậm bước lên bậc thang, nhẹ giọng hỏi một câu: “Trưởng công chúa điện hạ cùng thư đồng đều đến rồi?”
Mí mắt Khương Tuyết Ninh lập tức nhảy một cái.