Hắn càng tỏ ra không chút để ý, trưởng công chúa lại càng là sốt ruột, “Được rồi, ta cũng không giữ con ở lại chơi cờ nữa, có việc thì mau đi đi, loại người hung ác như vậy, vẫn nên nhanh chóng bắt được mới tốt.”
Tay Lục Yến nắm thành quyền để lên môi, ho nhẹ một tiếng, “Hôm nay về muộn, còn gặp đúng hôm cấm đi lại ban đêm, nhi tử chỉ có thể ngoại túc.”
Vừa nghe ngoại túc, trưởng công chúa thật ra hơi không tán thành, nhưng thân hắn có việc quan trọng, bà cũng không cách nào can thiệp được, chỉ ôn nhu dặn dò: “Thương thế của con vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nhớ phải cẩn thận.”
Lục Yến trịnh trọng nói: “Mẫu thân yên tâm, tối nay con sẽ ở nhà riêng.”
“Là tòa nhà đó sao?” Trưởng công chúa có chút cảm động, con của bà cũng không phải hết thuốc chữa.
Lục Yến xoay chuyển nhẫn ban chỉ trên tay, nói: “Trừng Uyển.”
Trưởng công chúa vui mừng gật đầu, Dương Tông ở một bên thì như bị sét đánh, cứng đờ đứng im tại chỗ.
Kịch bản của chủ tử nhà mình thật là uốn lượn gập ghềnh, quả thực so với đạo hoa dung còn khó hơn không chỉ mấy lần……
*******
Chạng vạng, Lục Yến quang minh chính đại rời phủ Quốc công, lên xe ngựa.
Lúc đi vào Trừng Uyển, Thẩm Chân vừa lúc tắm gội xong.
Da thịt như ngọc, quỳnh mũi ửng đỏ, thanh âm trời sinh đã có sẵn nét mềm mại, “Sao đại nhân lại tới lúc này?”
Hắn ngồi trên giường, duỗi tay vỗ xuống chỗ bên cạnh, “Lại đây.”
Thẩm Chân thành thật đi qua ngồi xuống, không lên tiếng, chỉ cúi đầu xoa tóc.
Lục Yến nắm rõ nặng nhẹ nhéo cằm nàng, dường như bất mãn Thẩm Chân không đủ nhiệt tình.
Tóc tiểu cô nương chưa khô, bọt nước từ ngọn tóc một giọt lại một giọt chảy lên trên má.
Hắn ôm vòng qua eo nàng, lấy đi chiếc khăn trên tay nàng, thay nàng lau tóc.
Dáng vẻ này của Lục Yến, nếu như bị Lục Hành thấy, Lục Hành nhất định phải móc con mắt ra, sát đi sát lại mới ấn về chỗ cũ cho xem.
“Đại nhân, ta có thể tự làm.” Thẩm Chân đưa lưng về phía hắn chau mày, do dự mãi, cuối cùng vẫn đoạt lại khăn trên tay hắn.
Hắn lau tóc đau muốn chết, nhưng nàng không dám nói……
Đột nhiên, một đạo sấm rền đánh xuống, thân mình nàng bị dọa run lên, cả người đều bổ nhào vào trong lòng hắn.
Lục Yến vuốt ve ôn hương nhuyễn ngọc trong tay, không nhịn được mà bật cười, nàng nhào vào trong ngực, thật sự là muốn mệnh hắn mà.
Hắn nhẫn nhịn, rốt cuộc vẫn không nhịn nổi.
Hắn cúi đầu xuống gặm cần cổ trắng như tuyết của nàng, hơi thở nam nhân nóng bỏng như lây nhiễm sang nàng, tay hắn chậm rãi hướng ra phía trước, cuối cùng cũng chạm được tới thứ yêu thích, nắm lấy nơi yếu ớt của nàng, ngón tay thon dài vân vê một chỗ, thong thả ung dung, nhẹ nhàng lôi kéo.
Tim Thẩm Chân đập lỡ một nhịp, vội vàng khống chế hô hấp.
Nam nhân cố gắng kìm chế lực đạo hôn lên lỗ tai nàng, nói: “Cố ý, có phải hay không?”
Không thể không nói, tất cả vị trí mẫn cảm của nàng, Lục Yến đều biết rõ ràng, tỷ như vành tai, tỷ như phần cổ, thấy nàng không đáp lại, hắn lại ở trên cái cổ tuyết trắng làm ác, ấn xuống từng mạt đỏ hồng.
“Ta tuyệt đối không cố ý.” Thần sắc trong mắt Thẩm Chân thoạt nhìn vừa vô tội lại đáng thương.
Nhưng Lục Yến từ trước đến nay không có tâm đồng tình, huống chi cô nương trước lồng ngực không phải không có phản ứng nào, thân thể nàng so với đôi mắt thì thành thật hơn nhiều.
Lại tỷ như mỗi lần đau khổ xin khoan dung, thật ra đều ẩn chứa một tia vui thích. Nàng không thừa nhận nhưng hắn thì hiểu rõ.
Hắn lật người, chống hai tay, nhìn người dưới thân mình.
Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Chân không thể tưởng được, một khuôn mặt thanh lãnh, cao ngạo như thế, một khi nhiễm tình dục, cũng sẽ thay đổi dáng vẻ.
Thêm một phân táo bạo, thêm một phân ẩn nhẫn, cũng thêm một phân nhu tình.
Bên ngoài tiếng sấm lần thứ hai vang lên, mưa to tầm tã trút xuống, trên trời dưới đất, đều có người đang mây mưa thất thường.
******
Sáng sớm hôm sau, hai người giống như cùng một lúc mở mắt ra.
Chóp mũi Thẩm Chân hơi ngứa, hắt xì, một cái, rồi một cái……
“Có phải cảm lạnh rồi không?” Lục Yến duỗi tay kéo một bên chăn, đắp lên đến bả vai nàng, tiếp tục sờ trán, “Lát nữa kêu Đường Nguyệt nấu cho nàng chén canh gừng, dạo này trời vẫn còn lạnh, đừng để than trong phòng bị tắt.”
“Đại nhân.” Thẩm Chân gọi hắn.
“Ừ?”
Thẩm Chân kéo một ngón tay của hắn đặt lên trên mí mắt phải của mình, “Đại nhân, mí mắt phải của ta nãy giờ cứ nhảy liên tục.”
Lục Yến nhướng mày, không rõ ý tứ của nàng.
Ngay sau đó, nàng lại kéo tay hắn đặt lên trên ngực, “Trong lòng ta cũng rất hốt hoảng.”
Lục Yến cố nín cười, gõ yêu nàng, “ Đừng có nói có vận đen tìm tới đấy nhé.”
Thẩm Chân vội dùng tay phủ lên miệng hắn, “Lời này không thể nói bậy.”
Trong mắt nam nhân chứa đầy ý cười, vừa định hôn nàng, đã nghe thấy tiếng người đập cửa dồn dập.
Hai người đối diện nhau, cùng nhíu mi, Đường Nguyệt cùng Mặc Nguyệt từ trước đến nay luôn tuân thủ quy củ, nếu không phải xảy ra chuyện, căn bản sẽ không gõ cửa như vậy.
“Sao thế?” Lục Yến nói.
“Thế tử gia, đã xảy ra chuyện, bên ngoài có người muốn xông vào.” Đường Nguyệt vội vàng nói.
“Là người nào?” Lục Yến ngồi dậy, quay đầu lại nắm tay nhỏ của nàng, an ủi nói: “Không sao đâu.”
Nhà riêng dưới danh nghĩa phủ Trấn Quốc công mà cũng dám xông vào, chắc là không muốn sống nữa.
Giờ phút này, hắn chính là người trong lòng không hề có chút hoảng hốt, Lục đại nhân.
Đường Nguyệt nói: “Nàng nói nàng là phu nhân của Công Bộ thị lang Lý Đệ, tỷ tỷ của Thẩm cô nương.”
Giọng nói vừa dứt, sợi tóc trên trán Thẩm Chân bằng mắt thường có thể thấy được dựng đứng cả lên.
Một sợi, một sợi, lại thêm một sợi.