Từ hoàng hậu cúi đầu nhìn đại đao đó.
Vì Từ gia, vì hậu vị, vì thái tử, bà phải làm như vậy!
Kiềm nén cảm xúc khác thường trong mắt, Từ hoàng hậu vươn tay ra chạm vào, nhưng trong trong nháy mắt khi chạm vào thanh đao đó lại như là bị bỏng mà rụt trở về.
Tây Nguyệt hoàng đế lạnh lùng nói: “Hoàng hậu, nàng năm đó cũng từng cùng trẫm giương cung, cầm kiếm, trẫm tin nàng.”
Từ hoàng hậu nhắm mắt lại lần nữa, sau đó cầm lấy đại đao, xoay người bước từng bước một tới trước mặt Mai cô cô.
Nhìn thấy Từ hoàng hậu tới, Mai cô cô khóe mắt rưng rưng, nhưng bà ta lại cười.
Nói bằng âm lượng chỉ có chủ tớ hai người mới có thể nghe thấy.
“Nương nương, nô tỳ sau này không thể hầu hạ ngài, ngài phải bảo trọng.”
Tay cầm đao của Từ hoàng hậu run rẩy chốc lát, sau đó bà cắn răng, giơ tay chém xuống!
Chỉ nghe răng rắc một tiếng, đầu rơi xuống đất!
Ngay sau đó máu tuôn như suối, khiến cho trong thiên lao yên tĩnh không tiếng động hiện ra một vệt máu tươi, từ từ lan ra trong bóng tối!
Uyển phi, ngươi nhớ lấy, những nỗi nhục và đau khổ mà hôm nay bản cung chịu, ngày sau nhất định sẽ trả lại gấp đôi cho ngươi và người bên cạnh ngươi!
“Được rồi, hoàng hậu đã tự mình xử lý tiện tỳ mưu hại phi tần, có lẽ sau này mọi người trong cung đều sẽ lấy đó làm gương, trong lòng trẫm cũng cảm thấy yên tâm.”
Nói xong, Tây Nguyệt hoàng đế đứng dậy từ long ỷ, lại nói.
“Trẫm còn có công vụ phải xử lý, chuyện còn lại trong thiên lao thì làm phiền hoàng hậu vậy.”
Từ đầu đến cuối, Tây Nguyệt hoàng đế đều không liếc nhìn Từ hoàng hậu thêm một cái, ngay cả bóng lưng rời đi lúc cuối cùng cũng quyết tuyệt như vậy.
Đợi sau khi tiếng bước chân của mọi nguòi đi xa, Từ hoàng hậu rốt cục chống đỡ không được, ngã trên mặt đất.
Bà nhìn cái đầu đầm đìa máu của Mai cô cô cách đó không xa, ánh mắt có chút trống rỗng.
Lúc này, có người đi tới trước mặt bà, nhẹ nhàng kêu một tiếng.
“Mẫu hậu, ngài vẫn ổn chứ…”