“Giống nhau như đúc.” Vương Điền tiếp lời hắn, lòng bàn tay trượt dọc từ sống mũi thẳng của hắn xuống, cuối cùng dừng tại chóp mũi lành lạnh. Trong mắt anh cất chứa sự dịu dàng hiếm thấy, xen lẫn cả sự xót thương và thân thiết vượt ngưỡng: “Mấy trăm năm sau, ngươi sẽ trở thành Vương Điền, được cha mẹ yêu thương, sống yên bình suôn sẻ… làm một người bình thường chạy theo danh lợi, cuộc đời có thể xem như sảng khoái.”
Lương Diệp hơi ngạc nhiên, hé miệng thở dốc. Hắn rủ mi mắt, cười nhạo: “Thế mà khoe mình tửu lượng cao, uống say là bắt đầu nói mê sảng.”
“Tin hay không tùy ngươi.” Vương Điền thu tay cầm chén rượu về, cúi đầu tự cười tự nói: “Đáng lý ta không thuộc về thời đại này, chẳng hiểu mình đến đây kiểu gì, cũng không biết làm sao để quay lại… Biết đâu một ngày nào đó, ta sẽ đột ngột biến mất. Khi ấy, ngươi có tìm khắp cùng trời cuối đất cũng không thấy.”
Nét cười trên mặt Lương Diệp chợt lắng xuống.
“Làm người ta hơi buồn khổ nhỉ.” Vương Điền nâng tay chống đầu, cười với hắn: “Tuy Vương Điền hơi ngây ngô của kiếp trước khiến người ta thấy rất ghét… nhưng đôi khi cũng để người ta rất thương.”
“Ngươi say rồi.” Lương Diệp đanh mặt nói.
Vương Điền đặt chén rượu vào tay hắn, ra hiệu cho hắn rót đầy: “Ngươi cố tình chuốc say ta chẳng phải để tìm hiểu lai lịch của ta sao?… Hai ta – một kiếp trước, một kiếp này, lẽ ra không gặp nhau đâu.”
[… nhưng xem thấy quỹ đạo của hai người tựa sao Sâm và sao Thương, mãi mãi không gặp nhau… tử kiếp đó sư thúc nhỏ.]Những lời Hạng Mộng từng nói vang lên trong đầu Lương Diệp đúng lúc này.
“Vớ vẩn.” Lương Diệp nhíu mày.
“Ừ, vớ vẩn cực kỳ luôn.” Vương Điền gật đầu đồng ý. Thấy hắn ngồi lặng thinh, anh tự cầm bầu rượu lên rót đầy chén, tiện thể rót cho cả hắn: “Ta thừa nhận hồi đầu mình từng có ý định thay thế thật… nhưng với cục diện rối ren hiện nay ở nước Lương này của ngươi thì có tặng ta cũng chẳng cần. Ngươi yên tâm, trong tương lai về sau, nếu sự may mắn thành công, ngươi quân lâm thiên hạ, ta chỉ trông mong ngươi còn nhớ được duyên phận chó má tu tám trăm đời không được này giữa chúng ta, thả cho ta một đường sống… Mà muốn giết ta thật thì ta cũng hiểu. Suy cho cùng, ngươi là một Hoàng đế. Người cô độc, vô tình, vô tâm mới ngồi vững được tại vị trí này.”
Lương Diệp cầm chén lên, trầm giọng: “Miễn là ngươi đừng phản bội trẫm, trẫm sẽ không động tới ngươi.”
“Bệ hạ à, lòng người dễ đổi thay. Đến cha mẹ, con cái, vợ chồng còn sẵn sàng đấu đá tới một mất một còn để tranh giành quyền thế danh lợi, huống hồ là ngươi và ta.” Vương Điền hờ hững cạn chén với hắn, men say đã toát ra từ giọng nói. Anh thở than một câu: “Thậm chí ngươi còn chẳng tin ta dẫu một lần.”
Lương Diệp nói: “Trẫm cũng không tin ai khác.”
“Dù gì cũng là bản thân ngươi mà.” Vương Điền nhắm mắt lại, nét cười sung sướng ánh lên nơi khóe mắt đuôi mày.
Lương Diệp uống cạn rượu trong chén, lẳng lặng nhìn anh: “Những lời ngươi nói… trẫm sẽ không tin dù chỉ một chữ.”
Dường như Vương Điền đã say đến buồn ngủ, nằm xuống nệm giường đằng sau: “Không tin thì tốt, ngươi mà tin thì ta sẽ tìm cơ hội giết ngươi.”
Lương Diệp nhìn người say quắc cần câu kia, chầm chậm đặt chén rượu về bàn.
**
Tại cung An Khang, hậu cung.
Dưới mái hiên, có một bó sen lớn vừa chớm nở đang nằm lặng lẽ dưới bóng mát. Cung nữ trẻ mở cửa ra thấy vậy thì rất vui vẻ cúi xuống ôm bó hoa lên, quay người bước trở vào.
“Người kia lại gửi hoa tới thưa Thái phi nương nương.” Cung nữ trẻ ôm bó sen cười nói: “Nô tỳ xem sen này giống loại sen trong hồ Cẩm Lý ở Ngự Hoa Viên. Nghe nói Bệ hạ quý lắm, không cho ai hái, vậy mà giờ lại đưa sang cả bó lớn, đúng là to gan mà.”
Nữ tử đang ngồi chải tóc trước gương khẽ nghiêng đầu nhìn thoáng qua: “Tìm một lu nước lớn chút thả vào đi.”
“Vâng.” Cung nữ trẻ rất hoạt bát, ôm bó hoa hào hứng đi tìm lu nước.
Cung nữ lớn tuổi già dặn hơn đứng cạnh Thái phi không ngăn được sự lo lắng: “Nương nương, lá gan hắn lớn quá. Thế này là sợ người lúc bình thường nhàn rỗi nhận chưa đủ nhiều hay sao? Thậm chí mấy hôm trước còn có lời đồn Bệ hạ muốn nạp người vào hậu cung bị truyền ra nữa…”
“Tính tình con trẻ thôi.” Giọng điệu Đàm Diệc Sương không mảy may dao động.
“Sói con mắt trắng.” Cung nữ vừa oán giận vừa bất đắc dĩ: “Năm xưa, nếu không có người trông chừng hắn giúp Bệ hạ thì một đứa con nít chưa dứt sữa như hắn làm sao sống sót nổi tại hậu cung ăn thịt người này chứ. Nay cánh cứng rồi, lá gan cũng to bằng trời, dám tơ tưởng đến cả người.”
Đàm Diệc Sương cười đáp: “Bệ hạ xưa nay nuông chiều cậu ấy, cậu ấy không biết chừng mực cũng dễ hiểu. Đợi hết hứng thú với cái cũ thì ắt sẽ tìm thứ khác để chơi đùa thôi.”
“Bệ hạ nuông chiều hắn, người cũng nuông chiều hắn, bảo sao hắn càng ngày càng càn rỡ.” Cung nữ mặt ủ mày chau: “Thái hậu vốn đã không vừa mắt người, một khi việc này bị truyền ra, không biết bà ta còn định đối đầu với người bằng cách nào nữa.”
“Tiên đế đã qua đời lâu rồi, bà ấy còn có thể làm gì?” Nét cười trên mặt Đàm Diệc Sương phai nhạt dần: “Trước đây ta có lỗi trong việc của Tiên Hoàng hậu, bà ấy hận ta cũng dễ hiểu.”
“Nhưng hồi ấy người mới bao nhiêu tuổi chứ? Chẳng qua chỉ…”
“Thôi, không nhắc lại chuyện cũ nữa.” Đàm Diệc Sương đứng dậy: “Đi ngắm hoa sen với ta nào, chắc hẳn cậu ấy cũng phải tốn kha khá sức đấy, khi về còn bị Bệ hạ cho ăn mắng.”
Cung nữ thở dài bó tay.
Dưới ánh mặt trời chói chang, Lương Diệp mang tâm trạng dồn nén đến ngắm hoa giải khuây đứng trước hồ Cẩm Lý nhìn khoảng sen trụi lủi, rơi vào thinh lặng, mãi lâu sau mới cất lời: “Sung Hằng.”
Người xưa nay hễ gọi là thấy lại đợi một lúc lâu sau mới rề rà xuất hiện, nhìn hắn với vẻ mặt vô tội.
“Trẫm nhớ mang máng…” Lương Diệp chỉ lá tàn nước đục đầy ao: “Ban đầu đáng lẽ hoa sen nở rộ khắp hồ cơ mà.”
“Vậy ạ?” Sung Hằng chột dạ sờ mũi.
Lương Diệp khoanh tay nhìn những dấu chân dính bùn trên bậc thang, buồn bã nói: “Trẫm còn nhớ mang máng mình từng dặn ngươi… chờ hoa sen nở đầy hồ sẽ dẫn Vương Điền tới ngắm.”
Sung Hằng ngước mặt nhìn bầu trời: “Vậy ạ?”
Lương Diệp cười giả lả nhìn cậu.
Sung Hằng chớp chớp đôi mắt vô tội: “Thuộc hạ đi ngang qua thấy hoa sen ở đây nở đẹp quá, nhất thời không kìm lòng được.”
“Không kìm lòng được đưa đến cung An Khang.” Lương Diệp bổ sung giúp cậu với giọng buốt giá: “Xem chút tiền đồ cỏn con này của ngươi đi.”
Sung Hằng cúi đầu, nhỏ giọng nói thầm: “Chẳng phải chủ tử ngài cũng…”
“Trẫm giống ngươi chắc?” Lương Diệp quay lại, nhấc một chân đạp cậu bay vào trong hồ, nhìn xuống từ trên cao: “Chừng nào hoa mọc ra thì chừng đó ngươi hãy đi lên.”
Sung Hằng ngoi ra khỏi mặt nước la lớn: “Chủ tử ơi! Thuộc hạ sai rồi! Lần sau thuộc hạ không dám nữa!”
Bóng dáng Lương Diệp đã biến mất sau hòn non bộ.
Sung Hằng nhe răng trợn mắt xoa mông trèo khỏi ao, tay còn nắm chặt một đóa sen rũ rượi, trung thành tận tâm nói: “Vậy thì thuộc hạ sẽ đưa hoa qua cho Vương Điền giúp chủ tử ngài.”