Nó ứ ứ trong họng nhả ra không xong mà nuốt cũng khó khăn.
” Haizzz… nuốt được rồi! Phù…!” _ Nó thở phào hớp lấy ngụm nước cho trơn tru.
Mọi cặp mắt đổ dồn vào nó và Hiểu Tinh theo dõi diễn biến trận đấu nuốt bạch tuộc.
Vỹ Tường lo lắng hỏi han Hiểu Tinh:
” Em ổn chứ? “
” Ừ…! ” _ Cô gật đầu uống chút nước cho xuống thức ăn.
Đến lượt Trịnh Thế Kiệt quan tâm: ” Cậu không sao thật à? Có khó tiêu gì nhớ nói tớ nhé! ”
” Tớ ổn! ” _ Hiểu Tinh giơ ba ngón cuối ra.
” Hây… ya! Người ta có bạn trai lo lắng chăm sóc, còn ta chỉ có mỗi con bạch tuộc thương mình! ” _ Lâm Tử than vãn.
Tiệc đã đến lúc tàn, mặt trời cũng lặn mất tăm.
Canh me lúc Hiểu Tinh ngồi một mình, Trịnh Thế Kiệt tiếp cận.
” Sao ngồi đây một mình buồn thế cô bạn? ” _ Cậu ta cười hiền hậu hỏi.
Cô nhìn lên trời đáp: ” Tớ đang hóng gió, mát lạnh thật nhỉ? ”
” Mọi người đâu cả rồi? ” _ Cậu ta cúi người ngồi xuống cạnh cô.
” Không biết nữa? Có mình Lâm Tử cậu ấy bị trào ngược dạ dày có thể giữ toilet rồi cũng nên. ” _ Hiểu Tinh nói mà thương hại cho nó.
Thế Kiệt hỏi tiếp: ” Còn Du Vỹ Tường đâu? ”
” À… anh ấy vừa đi vệ sinh rồi, chắc sắp quay lại! ” _ Hiểu Tinh nói.
Hai người ngồi đếm sao, tranh thủ lúc Vỹ Tường đi vắng Trịnh Thế Kiệt giả vờ bị ngã đè lên người cô trong tư thế nam trên nữ dưới. Thế Kiệt cúi gầm cận mặt cô môi sắp chạm vào nhau, Mạc Hiểu Tinh tim đập thình thịch không phải vì cảm giác rung động mà là lo sợ, tâm bất an.
Thấp thoáng bóng Du Vỹ Tường hiện ra, khung cảnh ập vào mắt cậu thật đau nhói.
Ngay lúc này, cô cố sức đẩy Thế Kiệt ra nhưng sức lực không đủ. Tức thời, Vỹ Tường phi tới đục vào mặt cậu ta khiến Thế Kiệt văng ra ngã uỵch xuống đất.
Hiểu Tinh nhanh chóng chồm dậy ngăn cản sợ họ ẩu đả nhau giống hôm nọ lại một lần nữa thất bại.
Họ lần này là đánh thật sự, thật sự là trận chiến giữa hai người trai tráng.
Hiểu Tinh hết cách liền chạy tìm người trợ giúp, trong vật nhau Trịnh Thế Kiệt vớ phải nhành cây nhọn hoắt định dùng làm vũ khí tấn công Vỹ Tường, hai người giằng co qua lại Thế Kiệt nhắm vào mắt Vỹ Tường, may thay cậu chụp lại kịp lúc.
Đang trong tư thế ấy thì Hiểu Tinh tìm thấy Lâm Tử và cảnh tượng trước mắt là Vỹ Tường đang bấu víu đầu cây tướng người phía trên xỉa vào ngực Thế Kiệt tay đang nắm chặt phần còn lại.
Thật không thể ngờ, vừa thấy Hiểu Tinh bước tới, Thế Kiệt đã vội lên tiếng: ” A… Vỹ Tường.. anh tha cho em! Đừng… đừng… ngừng tay lại! “
Tay cậu Thế Kiệt nhanh chóng thay đổi, cậu ta giơ hai tay ra dấu như đầu hàng trước Vỹ Tường nổi điên.
” Du Vỹ Tường! Anh ngừng lại! ” _ Tiếng Hiểu Tinh cảnh tỉnh Vỹ Tường, cậu quăng bỏ khúc cây quay mặt nhìn cô.
Trịnh Thế Kiệt nhanh chân chạy đến cạnh Hiểu Tinh giải thích:
” Hiểu Tinh à! Cậu đừng hiểu lầm, anh ấy cũng nhất thời không bình tĩnh nên mới hành động vậy thôi! “
Du Vỹ Tường tức muốn sôi sục tim gan lớn tiếng: ” Không cần cậu giải thích! Đồ xảo trá! “
Hiểu Tinh mặt xám ngắt liếc Du Vỹ Tường: ” Anh làm cái gì vậy hả? Có biết lỡ đâm phải hậu quả thế nào không? ”
Du Vỹ Tường oan ức bậm môi nói: ” Sự việc không phải như em nhìn thấy! Nếu em không tin anh đành chịu! “
Trịnh Thế Kiệt thuận nước đẩy thuyền: ” Thực sự xin lỗi anh! Chuyện khi nãy với Hiểu Tinh chỉ là sự cố ngoài ý muốn. “
” Cậu im đi! ” _ Vỹ Tường câm hận quát.
Anh… anh…!
Chưa kịp hỏi thêm Du Vỹ Tường đã mang theo cơn thịnh nộ bỏ đi mất.
Thời thế ngó bộ căng thẳng, Lâm Tử nó bèn phát biểu đôi lời:
” Nè Hiểu Tinh à! Bình tĩnh lại, đừng vội kết luận điều gì hết! Cậu thử ngẫm nghĩ xem, biết đâu sự thật như lời Du Vỹ Tường nói. “
Hiểu Tinh nhìn nó lạ lùng hỏi:
” Chính mắt tớ và cậu đã thấy anh ấy đang tấn công Thế Kiệt mà! Sao cậu nói làm như cậu bênh vực Vỹ Tường ấy? “
Nó thở mạnh: ” Hầy, Hiểu Tinh ơi! Không phải tớ bênh anh ta. Cậu phải hiểu, lý nào Du Vỹ Tường là loại người đó sao? Người yêu và bạn thuở bé lâu không gặp cậu nghĩ ai mới là người nói thật? “
” Tớ không biết, bây giờ tớ đang rối! Nhưng Thế Kiệt là bạn hồi bé của tớ làm sao tớ có thể nhìn thấy cậu ấy suýt bị thương mà vui được. ” _ Hiểu Tinh ôm đầu cãi lý với nó.
” Haizzz… thôi được rồi! Cậu từ từ tĩnh tâm lại! Hay tớ đưa cậu về nhà trước nha! ” _ Nó hạ giọng xuống nước an ủi.
” Tớ muốn yên tĩnh một mình! ” _ Cô thẩn thờ ngồi đó hồi lâu.
Thế Kiệt thấy tình có vẻ phức tạp nên không làm phiền cô nữa, dù sao cô cũng từng là bạn thân của mình.
Xoay qua những người khác, nghe tiếng ồn ào cãi vã nên xúm lại xem thực hư. Lưu Trinh và bọn người đi cùng ngơ ngác hỏi nó:
” Có chuyện gì thế? “
” Không có gì đâu, giải tán hết đi!” _ Lâm Tử bình tĩnh nói.
*****
Phần Vỹ Tường, cậu chạy bắn đi đến cuối bon tàu ngồi thừ người kìm chế bản thân.
Nó bỗng dưng có mặt ở đó thở dài thành tiếng: ” Haizzz….! “
Vỹ Tường nghe tiếng thở dài giật cả mình đứng dậy thì thấy nó liền hỏi thăm tình hình:
” Uê, làm gì ra đây thở dài? Hiểu Tinh thế nào rồi? “
” Cậu ấy, tâm trí chưa ổn định! Muốn ở một mình! Anh liệu mà tìm cách giải quyết đê! “_ Nó thái độ nhàn nhã đáp.
” Hừ! Còn cô thì sao? Tin cậu ta hay tin tôi? ” _ Du Vỹ Tường ngụ ý thắc mắc.
” Tôi à! Tôi cùng suy nghĩ giống anh đấy! Xem như chúng ta là đồng minh. ” _ Lâm Tử thẳng thắn nói.
” Oh! Cho tôi biết lý do đi! “_ Vỹ Tường kinh ngạc.
Nó bình thản trả lời:
” Bởi vì theo trực giác! Thú thật với anh, tôi ngứa mắt cậu ta kể từ lúc gặp lần đầu rồi! “
” Cô… cô… lạ thật! Chả lẽ cô ghen với cậu ta? Rốt cuộc cô thích đàn ông hay đàn bà thế? ” _ Cậu ta nghi ngờ giới tính nó có vấn đề.
” Ây, anh có thể ăn bậy nhưng không được nói bạ nhé! Tôi hoàn toàn bình thường à! ” _ Nó khẳng định bản thân.
” Thôi, tôi đi xem Hiểu Tinh đây! Nếu anh không muốn người yêu mình bị thằng khác cuỗm mất thì theo tôi! “_ Lâm Tử vừa bước đi vừa nói.
*******
Hẹn gặp chương sau!