Lí Vị Ương nhìn Lí Tiêu Nhiên, gương mặt dần toát ra sự lạnh lẽo: “Phụ thân, không phải Vị Ương muốn uy hiếp bất luận kẻ nào, nữ nhi chỉ cảm thấy tủi thân, vì sao con cẩn trọng hầu hạ lão phu nhân, lại còn bị oan uổng như vậy? Không sai, Vị Ương xác thực không có thân phận tôn quý như Đại tỷ và Đại ca, nhưng mà đối với lão phu nhân, đối với phụ thân mẫu thân Vị Ương cũng rất hiếu thuận, phụ thân sao có thể không hỏi rõ trắng đen đã nói muốn đuổi Vị Ương ra khỏi phủ?”
Lí Tiêu Nhiên bị Lí Vị Ương hỏi, nhất thời á khẩu không nói được gì.
Nàng nói tiếp: “Phụ thân, từ nhỏ Vị Ương không lớn lên ở bên người, nhưng mà nhiều năm qua con luôn chờ đợi để được nhìn thấy người, bởi vì Vị Ương cho rằng, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn là cha và con gái, người nhất định sẽ che chở cho Vị Ương, thay con làm chủ, sẽ không để người khác tuỳ ý ức hiếp con—— “
Trong lòng Lí Tiêu Nhiên bị chấn động thật mạnh, ông nhìn khuôn mặt thanh tú lại mang theo sự buồn bã của nữ nhi, đột nhiên ý thức được, bản thân mình đã quá bất công.
Lão phu nhân đã hiểu ra tất cả, lúc này nghiêm mặt nói: “Vị Ương, nếu con có gì oan ức, cứ nói cho tổ mẫu biết, nếu con có lý, ta nhất định sẽ làm chủ cho con.”
Lí Vị Ương khấu đầu thật thấp tạ ơn lão phu nhân, sau đó nói: “Đại ca có nhân chứng, Vị Ương cũng có, xin lão phu nhân chấp thuận cho nhân chứng của Vị Ương tiến vào.”
Lão phu nhân gật đầu, Lí Vị Ương lập tức phân phó Lục Tân đi mời người bên ngoài tiến vào.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, Lục Tân dẫn một nam tử trung niên cao gầy từ ngoài bước vào, hắn vừa vào phòng đã hành lễ với mọi người ngồi trên cao, vẻ mặt nịnh nọt lấy lòng.
Lí Vị Ương chỉ nhìn thoáng qua, thản nhiên nói: “Đại ca, Đại ca có biết hắn không?”
Lí Mẫn Phong cười lạnh một tiếng, nói: “Hắn là cái gì, vì sao ta phải biết hắn!”
Lí Vị Ương nhìn thoáng qua Thác Bạt Chân, trong nét mặt dẫn theo sự lạnh lẽo: “Tất nhiên, người Đại ca quen biết đều là vương tôn công tử, thiên vương quý tộc, đối với chưởng quầy của một hiệu thuốc nho nhỏ, khẳng định không có ấn tượng gì. Chỉ có điều Đại ca không nhớ rõ hắn, nhưng hắn lại nhớ Đại ca. Cao chưởng quầy, nói rõ chuyện đã xảy ra.”
Tuy trên mặt Cao chưởng quầy hiện ra sự nghi hoặc rất nhỏ, nhưng vẫn mở miệng nói: “Hai ngày trước, có một người bộ dáng như tên sai vặt đến hiệu thuốc của chúng tiểu nhân, nói rõ muốn mua Tô Tử, bởi vì thứ này không thường dùng, cho nên tiểu nhân thấy rất kỳ quái, lập tức hỏi thêm đôi ba câu, kết quả bị mắng đến tối tăm mặt mũi, người đó vứt cho tiểu nhân một thỏi vàng, bảo tiểu nhân, nếu như có người hỏi, thì nói Tam tiểu thư phủ Thừa tướng cần dùng, còn phải nói với người khác, hàng tháng Tam tiểu thư đều đến đây bán Hồng Tham.”
Trái tim Lí Mẫn Phong bỗng chốc lạnh xuống, ban đầu hắn cảm thấy Lí Vị Ương chung quy chỉ là một tiểu nha đầu, không khó đối phó, cho nên mọi chuyện phân phó tên sai vặt của mình đi làm, dù sao sống lâu cũng có tâm nhãn, để phòng ngừa bị Nhị phòng Tam phòng biết được nhược điểm gì đó, cho nên cố ý không động thủ ở hiệu thuốc danh nghĩa của nhà mình, mà chọn một hiệu thuốc xa xa, ai ngờ vẫn bị bại lộ. Hắn lạnh lùng nhìn Cao chưởng quầy kia, nói: “Nói năng bậy bạ, ngươi không còn cần lưỡi của mình nữa hả!”
Cao chưởng quầy không hiểu tranh đấu trong hào môn thế gia, hắn sững người tại chỗ, như không biết phải làm sao.
Lí Tiêu Nhiên nhíu mày: “Ngươi đã thu vàng của người ta vu cáo cho Tam tiểu thư, hiện giờ vì sao lại làm chứng cho Tam tiểu thư?”
Cao chưởng quầy vẻ mặt đầy ý cười, không nói gì cả.
Lí Vị Ương mỉm cười: “Người ta mở cửa làm ăn buôn bán, đương nhiên tiền tài là quan trọng nhất. Bởi vì con đã cho hắn hai đĩnh vàng, hắn tất nhiên sẽ ăn ngay nói thật, Đại ca, Đại ca còn gì muốn nói hay không?”
—— Lời ngoài truyện ——
Vở diễn này sắp kết thúc, diễn tình cảm diễn tình cảm diễn tình cảm, ta đang chạy với tốc độ một trăm tám mươi cây một giờ để phóng đến chỗ diễn tình cảm
_______________________
Thanh Mai: Chương này là bonus cho mọi người vì đã ủng hộ TM bắt nạt chồng ^^ Chúc mọi người một ngày tốt lành hén :”)