Không ai đưa ra ý kiến gì khác, quyết định cuối cùng phải từ người cha vốn luôn quản lý gia đình làm ra.
Sau đó, cha chỉ vào người em gái, nói rằng con đi đi.
Người em gái gật đầu, trên khuôn mặt lộ ra niềm sung sướng vô tận, cô bé vui vẻ phấn chấn mà đi trang điểm, thay quần áo xinh đẹp, chuẩn bị lập tức lao đến thần núi tham gia điển lễ cung phụng.
Những người khác cũng bận rộn chuẩn bị các loại quần áo và trang sức quý trọng nhất cho cô bé.
Nhưng mà bọn họ vĩnh viễn sẽ không biết rằng tối nay, thần núi sẽ xảy ra một chuyện chưa từng có trong suốt mấy nghìn năm qua.
***
Thần núi được đặt ở khu vực trung tâm của vương tộc Bố Y, có độ cao so với mực nước biển là hơn tám nghìn mét, nơi cử hành buổi lễ long trọng không ở trên đỉnh núi mà là trong thần miếu có độ cao so với mực nước biển khoảng gần một nghìn mét, mọi người đừng cảm thấy kỳ quái, bọn họ cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái, bởi vì căn bản không có ai hỏi cả.
Thần miếu nên ở đây, còn chuyện tại sao thì đó không phải là điều mà bọn họ cần phải biết.
Tổng thủ lĩnh đương nhiệm vương tộc Bố Y – ông Tốn chủ trì buổi lễ long trọng này, ông ta sai từng thành viên bộ tộc tham gia cung phụng dùng con dao nhỏ cắt cổ tay trước, lấy khoảng nửa bát máu tươi và rót vào một dụng cụ cực lớn, rồi mỗi người tự vẩy máu khắp nơi trong thần miếu, bọn họ còn đang chờ đợi thời khắc kế tiếp quan trọng hơn, đó là trăng lên vị trí cao nhất trên bầu trời.
Những người bị coi là cống phẩm này không phải chờ lâu, có lẽ chỉ vài canh giờ sau, thời gian cung phụng đã đến, chín mươi người cung phụng đều ôm bát đồng trên tay, tay giơ cán dao, yên tĩnh chờ thủ lĩnh ra lệnh một tiếng. Có thể đoán được rằng vào cùng một thời khắc, mọi người sẽ không chút do dự cứa rách động mạch cảnh của mình, khiến chất lỏng màu đỏ khắp người lập tức phun vào bát đồng, sau đó, trưởng lão hiến tế sẽ thu lại, trong tiếng âm nhạc kỳ lạ, tới địa điểm được chỉ định mà tưới lên thần núi.
Cách lúc mặt trăng trên vị trí cao nhất còn hai phút, một chuyện thần kỳ bỗng xảy ra!
Trăng tròn trắng muốt chỉ trong nháy mắt lại đột nhiên biến mất không thấy!
Các thành viên của bộ tộc lập tức rối loạn, đây là việc lạ chưa bao giờ xảy ra, mặc dù trưởng lão hiến tế đã gần hai trăm tuổi nhưng cũng có chút luống cuống chân tay, ông ta giơ quải trượng lên, ra hiệu mọi người im lặng.
Sau một lúc lâu, mặt trăng vẫn không xuất hiện, trưởng lão đem ánh mắt hỏi dò về phía tổng thủ lĩnh vẫn khá trấn định.
Tổng thủ lĩnh Tốn còn chưa trả lời thì chuyện càng ly kỳ lại xảy ra, trên bầu trời bỗng nhiên đồng thời xuất hiện bảy mặt trăng tròn xếp thành một hàng thẳng tắp cực kỳ chói mắt! Trong phút chốc, thần núi sáng lên như ban ngày vậy.
Mọi người đều cúi đầu cúng bái, cả người run rẩy, không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, càng không biết là tai hoạ ập xuống hay là thế nào? Trưởng lão hiến tế ngửa mặt lên trời thét dài, vẻ mặt của ông ta từ hoảng sợ biến thành phấn khởi, rồi lại cao giọng nói tiếng Phạn, âm thanh này chỉ có thủ lĩnh của vương tộc Bố Y hiểu được.
Đây là dấu hiệu thần núi thức tỉnh, ma linh hiện thế!
Tổng thủ lĩnh Tốn cũng la lên, nhưng lần này lại khiến các thành viên bộ tộc phấn chấn, chín mươi người cung phụng lập tức đứng dậy, bọn họ biết đây là mệnh lệnh bắt đầu hiến tế của thủ lĩnh.
Gần trăm cái bát đồng được giơ cao lên, đồng thanh hát tiếng Phạn kinh thiên địa quỷ thần khiếp này, thần núi dường như đang quanh quẩn; sau đó, mấy trăm dòng máu phun ra như suối, màu đỏ ghê rợn bao phủ, bát đồng lập tức bị đổ đầy, không ngờ những người này vẫn không ngã xuống đất mà là chậm rãi ngồi xếp bằng dưới đất, sinh mệnh mất đi hiển nhiên không hề thương tiếc, nhưng bát đồng thì không thể rơi xuống, nó được hai tay khoanh trước ngực ôm chặt, không hề nhúc nhích.
Nếu bạn ở tại hiện trường, ước chừng lúc này sẽ phải hôn mê bất tỉnh, bởi vì hình ảnh ấy thật sự rất gây chấn động, quá mức khủng khiếp, vượt xa khỏi khả năng bình thường mà lòng người có thể chấp nhận. Tổng thủ lĩnh và người hiến tế lại vẫn vô cảm, dường như không nhìn thấy vậy, bọn họ chỉ ngửa đầu nhìn trăng tròn trên bầu trời, lộ ra vẻ mặt sùng bái và si mê.
Bảy mặt trăng sáng lên dần dần tối đi, chậm rãi di chuyển sát vào nhau, cuối cùng biến thành một vật thể hình tròn màu đen, giắt ngang bầu trời xanh thẳm trong đêm.
Buổi hiến tế cuối cùng cũng thuận lợi hoàn thành…
Nhưng nghe nói, từ nay về sau, vương tộc Bố Y không bao giờ nhìn thấy mặt trăng nữa.
Buổi lễ long trọng cung phụng thần núi cũng không thể cử hành nữa.
Truyền thuyết đến đây ngừng lại.