Vừa mới nãy cô nhìn thấy anh ở kia cùng với những người còn lại cười cười hòa nhã với Tịch Nhan, chưa giờ trong vài phút mà anh đã ra tới tận đây.
“Quách Tổng?”
Vỹ Điệp vẫn ngồi, ngó nghiêng ra sau chẳng thấy ai đi theo, nơi này người hầu không được phép tự ý đi vào, chỉ có mình cô và Quách Hạo Minh đối mặt nhau.
Đầu óc đang trống rỗng đột ngột xáo trộn, trông người tự nhiên tìm đến, cô lại có chút sợ, sợ vì cô nhớ rất rõ chuyện Quách Hạo Minh từ nghi ngờ cô giả mất trí mà tra hỏi, miễn cưỡng cười trừ, mở lời trước.
“Quách Tổng…anh ra đây dạo sao?”
“Không!”
Lời nói hàm ý, biểu tình trên gương mặt Vỹ Điệp có phần sượng sùng, trong một cái chớp mắt thì đâu lại vào đấy, cô giữ vẻ ngoài của một phu nhân hiểu lễ nghĩa, chậm rãi đứng dậy từ tốn, hỏi.
“Vậy…Quách Tổng ra đây…chẳng hay có chuyện gì?”
“Tôi ra đây tìm cô! Yên phu nhân…”
Người thẳng thắn vào vấn đề, Quách Hạo Minh từ trước giờ đứng trước mặt người khác luôn lãnh đạm, nét mặt sắc lạnh không khác gì so với Yên Đới Nam. Bởi bản thân là Tổng Tài cao cao tại thượng nên đối với ai anh cũng đều chưng diện khuôn hình lạnh lẽo này.
Cô gái trước mắt cũng không ngoại lệ, mặc dù Quách Hạo Minh thích Yến Vỹ Điệp, nhưng ở địa bàn của tình địch, cô lại là vợ người ta, anh càng phải làm mặt nghiêm túc, tránh tai mắt lời ra tiếng vào.
Còn Vỹ Điệp, nghe được câu nói liền rúng động, sau lưng lạnh toát nhiễm đầy mồ hôi hột, không biết đến tại sao lòng lại sợ như vậy, ý thức hỗn loạn, cô vội né tránh ánh nhìn gay gắt của Quách Hạo Minh, híp mắt mèo tít lại bất đắc dĩ cười gượng giống như người diễn hề.
“Quách Tổng…anh…tìm tôi…để làm gì?”
“À! Là chuyện lần trước hả? Tôi quên cảm ơn anh đã giúp đỡ!
Cảm ơn anh rất nhiều!”
Cô hấp tấp gục đầu lia lịa, trong tay còn đang cầm chặt đóa hoa hồng đỏ, vì linh cảm có chuyện chẳng lành, nội tâm nhiễu loạn không yên ra đến hành động.
Cử chỉ kẹp chặt đóa hoa trong tay bị Quách Hạo Minh để ý, ánh mắt sắc lẹm như lưỡi dao cạo đảo một vòng đánh giá xung quanh. Nơi không người này thoáng đãng yên tĩnh, hầu như không có lấy kẻ nào dám bén mảng ra đây. Anh thông minh suy luận, đây chắc chắn là địa phận dành riêng cho cô gái, có nói gì thì cũng chẳng sợ bị kẻ khác nghe được.
Cộng thêm, để an toàn chỉ cần điều chỉnh âm thanh vừa phải là được, Quách Hạo Minh nghĩ là làm, nhún vai thoải mái vào thẳng vấn đề.
“Yên phu nhân, tôi không tìm cô để đòi những lời cảm ơn!
Yên phu nhân, cô không mất trí nhớ?”
Thanh âm vừa cứng vừa lạnh như băng, từng tấc da thịt trên người Vỹ Điệp phản ứng mạnh mẽ, sau lớp vải chúng đã nổi hết da gà, lông mao muốn dựng ngược.
“Hử?…Quách Tổng…anh đang nói gì vậy?
Tôi thật sự nghe không hiểu?”
Ánh mắt hàm chứa tia sợ hãi, căn bản Vỹ Điệp không phải là diễn viên, có giả vờ giỏi đến mấy thì cũng có sơ hở. Huống chi, từ lúc gặp Quách Hạo Minh không hiểu sao cô lại rất khó kiểm soát những cảm giác bộp chộp không nên có, tựa hồ người đàn ông này là khắc tinh của cô.
Âm thanh nói ra là sét đánh, khiến cô không ngừng phải điều chỉnh tâm lý và cảm xúc bình tĩnh nhất có thể.
Trong lòng cô đoán không sai một ly nào, đối phương thật sự muốn dò la cô, chỉ sợ còn tiếp chuyện lâu sẽ thật sự bị anh thao túng tâm lí. Vỹ Điệp vội vàng nặn ra nụ cười hòa nhã, không đợi Quách Hạo Minh mở miệng cô chủ động trốn tránh.
“Quách Tổng, có lẽ anh nhầm lẫn gì đúng không?
Yến Vỹ Điệp tôi thật sự không hiểu ý của anh!
Nếu anh ra đây để nói những câu linh tinh này…thì tôi xin phép vào trong!”