“Cháu nói phải, được rồi, cứ để thằng bé đấy yên tâm học hành. Ông cũng không bảo bác Phúc điện thoại thúc giục nó nữa”.
“Ông thúc giục chuyện gì vậy ạ?”
“Á, thúc giục nó về nước ấy mà.”
Trì Tuyết lặng lẽ nhấp ngụm trà, quả nhiên là hai ông cháu, anh đã phiền, Hoài Lê kì thực còn phiền hơn. Cô chỉ hi vọng Huy Khải có thể tập trung vào việc học, sớm tự tìm ra được trường phái nghệ thuật mình yêu thích.
“Cháu có biết bao giờ Kỷ Nhiên trở về không?”
“Anh ấy bảo tầm chiều mai sẽ xong mọi việc nhưng sợ chuyến bay bị hoãn, hoặc có về cũng khá trễ rồi, sợ là không đến thăm ông kịp.”
“Cứ để nó thong thả vậy. Bao giờ đến thăm ông chả được. Kỷ Nhiên là đứa hay suy nghĩ nhiều, có vài chuyện ông nghĩ chắc nó cũng kể với cháu rồi nhỉ?”.
“Vâng ạ. Anh ấy có nhắc đến chuyện khi bé và cả mối quan hệ với chị Jasmine nữa ạ”.
“Thay vì nói sợ nó không có vợ chi bằng nói ông sợ nó sẽ trải qua cả đời cô đơn thì đúng hơn. May mắn bây giờ đã có cháu bên cạnh nó, thấy nó cười nhiều hơn, lúc về đây thăm ông bớt đi sự lạnh nhạt xa cách, ông đã thấy an lòng rồi”.
“Ba mẹ có từng hỏi han anh ấy chứ ạ? Cháu nghĩ, sự quan tâm là điều cơ bản cần phải có, dẫu sao anh ấy cũng là con ruột của họ cơ mà”.
“Cháu biết đấy, hôn nhân được xây dựng dựa trên lợi ích rất ít khi có được hạnh phúc thật sự. Huống hồ đứa con đối với hai đứa này càng mang thêm tính chất ràng buộc, bắt chúng nó phải nhìn nhận sự thật rằng bản thân đang phải chung sống với người mình không yêu đến hơn nửa đời người. Ông thấy chỉ cần hai đứa chúng nó không hại gì đến nó, có chán ghét cũng chẳng sao”.
“Ông đã nhọc lòng rồi ạ.”
Trì Tuyết cúi đầu, xem chừng chuyện xuống tay với cả huyết mạch của mình trong gia tộc hoàn toàn là điều có thể xảy ra. Hoài Lê đang cố gắng hết sức để bảo vệ anh, mặc dù biết anh khao khát sự yêu thương từ cha mẹ nhưng ông chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, để anh đơn thuần nghĩ rằng ba mẹ vừa vặn không yêu thương mình vì họ không yêu nhau mà thôi.
Nếu phát hiện ra chỉ cần anh vô tình chạm tay việc kinh doanh hoặc đối đầu ba mẹ anh trên thương trường, họ sẽ thẳng thừng ra tay triệt tiêu anh, tinh thần anh ất hẳn sẽ vỡ nát, chẳng thể có lần thứ hai gượng dậy nổi.
“Trì Tuyết, hôm nay cháu cứ nghỉ ngơi ở đây đi. Ông sẽ báo cho thằng nhóc kia một tiếng, dù sao ở nơi này nó cũng an tâm hơn.”
“Dạ vâng, dù sao hiện tại về nhà cũng chỉ còn mỗi cháu. Thật sự là có chút không quen ạ.”
Trì Tuyết ngượng ngùng cúi đầu, chọc Hoài Lê cười to. Ban đầu đơn giản nhìn Trì Tuyết thuận mắt bởi ông biết cô có năng lực, dịu ngoan biết điều, ở cùng anh cũng không đến nỗi xa cách, vô cớ gây sự.
Thường xuyên gặp cả hai vậy nên ông dễ dàng phát hiện đôi vợ chồng son này so với ngày trước càng thêm thân mật, số lần đứa cháu ông lộ ra nụ cười cũng thường xuyên hơn rất nhiều. Hoài Lê hằng giọng gọi người chuẩn bị thêm thức ăn vào buổi tối, đứng dậy vào nhà chính nghỉ ngơi chừa lại khoảng không gian riêng cho Trì Tuyết.
Trước khi đi ngủ, cô nhấc máy gọi cho anh hỏi vụn vặt vài chuyện, đề tài lập tức bị kéo đến chuyện anh hỏi cô ở đó có cảm thấy khó chịu hay thiếu vật dụng gì không. Trì Tuyết lắc đầu, chợt nhớ ra anh không thể thấy được, liền trực tiếp trả lời. “Mọi thứ đều đầy đủ cả. Ông nội cho người đi mua quần áo để sáng mai em
kịp lúc đi làm rồi. Anh giữ sức khỏe, mai khi đáp chuyến bay nhớ báo tin bình an cho
em.”
“Anh nhớ rồi, em nghỉ ngơi đi. Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon”.
Dự báo thời tiết đưa tin vì đêm qua có trận bão lớn nên hôm nay cả thành phố đều bị ảnh hưởng, mới sáng sớm còn nắng gắt ấy thế mà vào chiều một chút mưa đã giăng cả lối, gió thổi mạnh đến mức cây bật gốc đổ rạp mọi nơi. Trì Tuyết được anh dặn dò nên ở nhà đề phòng nguy hiểm, vậy nên gần như cả ngày hôm nay cô đều ngồi ngốc ở phòng.
Anh nhận tin báo Thanh Hào đã thay đổi được lịch chuyến bay, hiện tại anh đang trên đường đi đến chỗ cô. Trì Tuyết nghe tiếng mưa dồn dập phía bên kia điện thoại, trong lòng thấp thỏm, chỉ có thể cau chặt mày, lo lắng dặn
dò.
“Anh lái xe cẩn thận”.
“Anh biết rồi.”
Mưa lớn khiến đường vào nội thành vòng hơn nhiều nhưng anh vẫn giữ tốc độ xe chạy rất bình thường, so với mọi khi còn chậm hơn một chút. Trì Tuyết đã dặn anh phải cẩn thận, hơn nữa đường đi quá mức trơn trượt, anh đương nhiên chẳng thể vì vài phút vội vàng mà đến mạng cũng chẳng cần.
Đột nhiên, từ phía sau xuất hiện một chiếc xe đen kịt bám sát sau đuôi xe anh, dường như có ý định ép xe. Anh nhíu mày, nhanh chóng giảm chân ga tránh thoát, mưa phủ mặt đường trắng xóa nên anh chỉ có thể miễn cưỡng lách sang một bên.
Tuy nhiên, chiếc xe kia vẫn điên cuồng lao theo, dùng tốc độ kinh người cọ xát hai thân xe, càng lúc xe anh càng nghiêng ngả. Anh cắn răng bẻ tay lái ngoặt vào trong, nhanh chóng phóng mắt nhìn cảnh vật phía bên ngoài, hãm tốc độ xe lại. Xe đối phương càng thêm ép chặt giống như đang cười mỉa anh ngu ngốc, chạy chậm như vậy là muốn sớm chết hay sao.
Ngay khoảnh khắc đối phương dùng toàn bộ lực để húc vào xe anh, anh vươn tay mở cửa xe, liếc nhìn tốc độ xe đang chạy, quyết tuyệt nhảy ra bên ngoài, cả người chật vật văng ra xa, bóng người mất hút giữa màn mưa.
