Phong Thanh Dương nhiều năm qua thanh tu, trái tim từ lâu phẳng lặng như dòng nước trong giếng, có điều vẫn bị hắn làm cho một luồng khí nóng dâng lên, lão nhân lạnh lùng nói:
-Thiếu hiệp hơi quá mức ngông cuồng.
-Tiền bối có thể thử xem.
Tống Thanh Thư nói xong lặng lẽ đứng yên ở nơi đó.
-Thiếu hiệp ra chiêu trước đi, chứ không còn có cơ hội, lão phu nhường cho ngươi ba chiêu.
Phong Thanh Dương hai tay chấp ở sau lưng, lấy thân phận của mình, không xuất thủ trước.
……………………………………………………………………………………………..
-Đây chính là do tiến bối nói..
Tống Thanh Thư khóe mép lộ ra nụ cười tà ý i, thân hình hơi động, khinh công Đạp Sa Vô Ngân sử dụng nhanh đến mức tận cùng, tựa như tia chớp lướt qua người của Phong Thanh Dương, nhìn thấy trên cổ Phong Thanh Dương nổi lên một lằn máu. Lão nhân từ từ chậm rãi ngã xuống, Tống Thanh Thư xoa xoa vết máu trên cây kiếm gỗ, ngạo mạn nói:
-Đừng có ép bức người, coi chừng bị sét đánh trở tay không kịp.
…………………………………………………………………………………………….
Cảnh tượng ở trên chỉ là ảo ảnh của Tống Thanh Thư mà thôi, Phong Thanh Dương nhìn chăm chú vào hắn, nở nụ cười quái dị, hừ lạnh nói:
-Vừa rồi tâm trí của ngươi đã thất thủ, nếu như lão phu ra tay, thì ngươi đã chết rồi.
Tống Thanh Thư lau mồ hôi trên trán nhỏ giọt, ngượng ngùng thầm nhủ “ Tại sao mình không bỏ được cái tật xấu hay suy nghĩ ảo tưởng lung tung, nếu đối phương không có nói nhường cho mình ba chiêu, giây khắc xuất thần vừa rồi thì đã mất mạng rồi. “
– Xin tiền bối chỉ giáo.
Tống Thanh Thư tập trung tinh thần, bước chân biến hóa, một bàn tay ngầm thủ thế Võ Đang Miên Chưởng, lại chen lẫn Nga Mi Kim Đỉnh khí thế trầm trọng dũng mãnh đánh tới
-Um!
Phong Thanh Dương kinh ngạc nhìn hắn, trong đầu ông suy nghĩ tiểu tử này có thể đem vài loại chưởng pháp xen lẫn thỏa đáng như vậy, thực sự là một võ học kỳ tài, chỉ tiếc là người trong ma giáo, ngập trong tội ác, quả là đáng tiếc… đáng tiếc.
Phong Thanh Dương tâm tư hơi động, ngón tay nắm bắt kiếm quyết, chỉ tay tiến lên nghênh tiếp.
Tống Thanh Thư ngạc nhiên khi phát hiện một luồng kiếm khí bén nhọn xé gió xuyên qua chưởng phong của chính mình, nếu như hắn không thu hồi chưởng lực mà tiếp tục tiến phía trước, e rằng lòng bàn tay sẽ bị xuyên thủng, vội vã bàn tay trái chuyển thành Đại Phục Ma Quyền đánh tan kiếm khí đối phương, cùng lúc hắn lắc người một cái, lùi lại có hơn một trượng.
-Độc Cô Cửu Kiếm phá chưởng thức, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Tống Thanh Thư sắc mặt trầm trọng nhìn Phong Thanh Dương..
Phong Thanh Dương từ lâu đã thoát khỏi sự ràng buộc bên trong Độc Cô Cửu Kiếm, vừa rồi chỉ là kiếm ý dùng để phá chưởng thức mà thôi, thấy hắn lầm tưởng là Độc Cô cửu kiếm, cũng không biện giải:
-Thiếu hiệp võ công kiệt xuất so với các cao thủ trẻ tuổi hiện nay, thật là hiếm thấy.
“Phong Thanh Dương quả nhiên không hổ là thiên hạ đệ nhất kiếm pháp.”
Tống Thanh Thư tự đáy lòng thở dài nói.
-Chiêu thứ nhất đã qua, ra chiêu thứ hai đi.
Phong Thanh Dương cười nhạt, tiếp tục đứng chắp tay.
“ Con bà nó, lúc nào ta cũng mới có thể tạo được khuôn mẫu như thế này, ở trước mặt kẻ địch tuy thản nhiên mà khí thế cũng gây nên uy hϊếp bức ép.”
Tống Thanh Thư buồn bực nghĩ đến, rồi lập tức sử dụng Hổ trảo thủ trực công trung lộ đối phương.
-Ô ..
Phong Thanh Dương giật mình, vừa rồi Tống Thanh Thư đánh ra một chưởng xen lẫn mấy bộ chưởng pháp, nhưng chiêu thứ hai thì rất bình thường không có gì lạ, trong lòng biết hắn tất có hậu chiêu, cho nên án binh bất động.
Quả nhiên, hắn công vừa tới thì từ Hổ trảo thủ nhanh chóng biến chiêu thành Cửu Âm bạch cốt trảo hiểm độc, Phong Thanh Dương vội đỡ nhưng không loạn, một ngón tay chậm rãi bắn ra một tia kiếm khí giữa trảo ảnh chập chùng bao phủ toàn thân của ông.
Tống Thanh Thư biến đổi dùng Cửu âm bạch cốt trảo công kích rất nhanh chóng, còn ngón tay Phong Thanh Dương động tác thư thả chậm rãi, vậy mà có thể dùng chỉ hóa thành kiếm khí đánh tan vô số trảo ảnh của Tống Thanh Thư!
Thở dốc Tống Thanh Thư lùi vài bước trở về chỗ cũ, hai tay của hắn tê dại , Phong Thanh Dương ngoài ý muốn nhìn hắn thầm nghĩ “Không ngờ chưởng lực của hắn cùng kiếm khí của mình trực diện chạm nhau, lại không có gây thương tổn được mảy may gì với hắn.”
-Còn một chiêu cuối cùng.
Thấy hắn lợi hại như vậy, Phong Thanh Dương càng nâng cao phòng bị, một kẻ như hắn mà ở trong ma giáo, tuyệt đối sẽ là tai họa cho phái Hoa Sơn, trong lòng đã nổi lên sát ý