Cô nói, chợt chạy lên phía trước hai bước, bổ nhào vào trong ngực Lục Thiệu Khiêm.
Gắt gao vòng qua eo của anh, đầu nhỏ lắc lung tung, “Phôi Đản, không cần tự trách, anh đã báo thù cho bọn họ, không phải sao?”
“Tiểu ca ca Chu Phong, và tiểu ca ca Chu Thịnh, khẳng định cũng hy vọng Phôi Đản anh mang theo hy vọng của bọn họ, vui vẻ mà tồn tại,…”
“Ừ, anh biết, anh đương nhiên biết.”
Lục Thiệu Khiêm bật cười trầm thấp, nâng khuôn mặt nhỏ đã khóc đến rối tung rối mù kia lên.
Từng chút, lại từng chút mà, nhẹ nhàng mà hôn nước mắt của cô, cùng cánh môi phấn nộn đang phát run kia.
“Được rồi, đừng khóc, bằng không tiểu ca ca Chu Phong và tiểu ca ca Chu Thịnh thấy, cũng sẽ không cao hứng.”
Nam nhân cưng chiều mà nhẹ dỗ dành, cái trán nhẹ nhàng dán lên giữa trán của cô, ấm áp quân làm người an tâm truyền đến.
Lúc này Hạng Tinh mới dần dần bình phục cảm xúc.
Cẩn thận mà ngước mắt, lại chợt thấy Lục Thiệu Khiêm giống như là cực kỳ thoải mái, khóe môi màu đỏ kia cong cong.
Trong đôi mắt đen như mực sáng rọi rạng rỡ.
“Hơn nữa, hôm nay hẳn là ngày càng thêm vui vẻ, bởi vì Tiểu Tinh Nhi của anh, đã giúp anh tìm được tiểu ca ca Bạch Húc.”
Nam nhân nói nhỏ, chợt duỗi tay mở túi con thỏ của cô ra, lấy điện thoại di động ra.
Quơ quơ, “Còn chụp ảnh chung với hắn, hoàn thành tâm nguyện của Phôi Đản, không phải sao?”
“A?…”
Hạng Tinh đột nhiên có chút giật mình ngây ngốc.
Cô giống như, cũng chưa làm gì đi…
Không đợi cô lâm vào tự hỏi, Lục Thiệu Khiêm lại lần nữa dắt tay nhỏ của cô, trịnh trọng nắm chặt.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Anh cười, nâng một tay khác lên, tùy tiện xoa nhẹ đầu mềm mượt của tiểu gia hỏa, hơi nhướng mày, “Anh cũng nghe thấy bụng em ục ục kháng nghị nha.”
Khuôn mặt nhỏ của Hạng Tinh bỗng chốc đỏ lên.
“Mới không có! Anh nói bậy! Đại phôi đản!…”
“Được rồi, ngoan…Ngày mai sẽ trở về, muốn mang một chút đặc sản gì đó hay không?”
“…Đúng nha! Em còn muốn lại dạo một chút rồi trở về.”
“Ừ, được.”
…
——
☆ ~(‘▽^人)☆ ~(‘▽^人)☆ ~(‘▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)