Khi đi đường thủy say tàu đến ăn không ngon chỉ có thể uống nước cơm, y không cảm thấy ủy khuất; lên bờ đi đường núi, xe ngựa xóc nảy muốn vỡ xương, y cũng không cảm thấy ủy khuất……
Nhưng hiện tại thấy người tâm tâm niệm niệm, ủy khuất mãnh liệt trồi lên, y bĩu môi nhào vào trong lòng Tiêu Chỉ Qua, hai tay gắt gao ôm hắn, thanh âm nghẹn mà oán giận hắn: “Đều tại ngài không cho ta tới Nhạn Châu, mỗi ngày nghe tin truyền về không biết thật giả, ta ngủ cũng ngủ không yên……”
Tiêu Chỉ Qua cũng gắt gao ôm lấy y, cằm cọ cọ đỉnh đầu y, nhắm mắt, khàn giọng thở dài: “Ừ, đều do ta, sau này đi đâu đều đưa ngươi theo.”
An Trường Khanh ở trong lòng hắn khịt mũi, muốn trộm lấy ống tay áo của hắn lau nước mắt, kết quả bị mùi máu tươi trên đó xông đến, bất mãn than phiền: “Trên người ngài thật hôi.”
Chỉ là nói ngoài miệng, chứ vẫn ôm chặt hắn không buông.
Trong mắt Tiêu Chỉ Qua hiện ra chút bất đắc dĩ: “Khoảng năm sáu ngày chưa tắm, trên người thật sự bẩn.”
An Trường Khanh lẩm bẩm một tiếng, càng ôm hắn chặt hơn, nhỏ giọng thầm thì: “Ta không chê ngài bẩn.”
Tay Tiêu Chỉ Qua dừng sau lưng y, vỗ về từng cái.
Hai người gắt gao ôm, cho đến khi nỗi nhớ vì cách xa được lấp đầy, mới lưu luyến mà tách ra. Hốc mắt An Trường Khanh hơi ửng đỏ, có chút ngượng ngùng mà quay mặt đi: “Ngài ở đâu? Ta đi thu dọn một chút, chờ lát cùng ngài nói chuyện Nghiệp Kinh.”
Nghĩ đến chuyện Nghiệp Kinh y liền tức giận, nhíu mày lo lắng nói: “Thật sự là không góp được bao nhiêu lương thảo, chỉ có từng đó. Không biết có thể ăn bao lâu.”
Tiêu Chỉ Qua đã đoán được tám chín phần, cũng không sốt ruột, ôm lấy vai y đi ra ngoài: “Trước không nói chuyện này, ta đưa ngươi về phòng thay y phục. Ăn cơm chưa? Ta kêu người nấu chút cháo cho ngươi.”Hắn nói lộ vẻ áy náy: “Hiện giờ trong thành khan hiếm thức ăn, trong phủ tướng quân cũng không có gì tốt……”
“Không đói, ta ăn chút cháo là được.”
Hai người nhỏ giọng nói chuyện, sóng vai thân mật mà ra ngoài. Đi tới cửa, liền thấy Tề Nguy đầy tò mò hưng phấn mà đứng đó thăm dò, thấy hai người họ, lập tức chào đón lấy lòng mà gọi một tiếng: “Tướng quân, Vương phi.”
Trước đó hắn không nghĩ thông “Vương phi” rốt cuộc là Vương phi nào, chờ sau khi rời khỏi lắm miệng hỏi một câu, mới biết vị tiểu công tử trắng nõn xinh đẹp kia vậy mà là tức phụ của tướng quân nhà họ!
Tuy rằng bọn họ đều biết tướng quân về Nghiệp Kinh cưới nam tức phụ, nhưng chưa có ai từng gặp. Trước mắt mới biết vị Vương phi này không chỉ xinh đẹp, còn ngàn dặm xa xôi đưa lương thảo đến cho bọn họ.
Thật đúng là ân nhân cứu mạng mà!
Vì thế Tề phó tướng tuyên truyền khắp nơi một vòng, liền được phái làm đại biểu tới mời tướng quân và tướng quân phu nhân cùng đi dùng cơm —— lương thảo tới, các tướng lĩnh đói bụng mấy ngày cuối cùng có thể ăn no.
Đương nhiên, trọng điểm vẫn là xem xem Vương phi trông như thế nào.
Đối mặt cấp dưới, Tiêu Chỉ Qua lập tức đen mặt: “Không phải kêu ngươi đi dàn xếp cho Quý đại nhân? Còn có việc?”
Sắc mặt thay đổi cực nhanh, khiến Tề Nguy rét run.
Tề phó tướng rụt cổ, căng da đầu cười nói: “Khó có được lương thảo, lại thắng một trận, mấy huynh đệ liền kêu đầu bếp làm bữa ngon, cố ý tới mời tướng quân cùng Vương phi……”
“Không đi.” Tiêu Chỉ Qua không chút do dự cự tuyệt, xua xua tay: “Các ngươi ăn đi. Nhưng Bắc Địch chưa lui, không được uống rượu.”
Tề Nguy đau khổ, ai biết Tiêu Chỉ Qua cũng không thèm nhìn tới hắn, đi đến hậu viện với An Trường Khanh.
Phủ tướng quân là nơi ở cũ tiền triều lưu lại, lớn cũng rất lớn, nhưng mấy năm nay ít xử lý, một tòa nhà lớn đều hoang phế. Chỉ có chủ phòng chính viện được dọn dẹp, Tiêu Chỉ Qua ngẫu nhiên sẽ đến nghỉ ngơi.
Trong phủ cũng không có hạ nhân, chỉ có mấy binh lính thủ vệ.
Ban đầu một mình Tiêu Chỉ Qua không cảm thấy gì, dù sao hơn phân nửa hắn đều ở quân doanh, cùng ăn cùng ở với các tướng sĩ, trước mắt An Trường Khanh đến, hắn mới bắt đầu cảm thấy, đây cũng thiếu, kia cũng thiếu.
Nhưng hiện giờ chiến sự gấp gáp, chốc lát thật sự không kịp mua.
Biết An Trường Khanh thích sạch, Tiêu Chỉ Qua tự mình đi dọn thùng gỗ, lại đổ nước ấm, thử nước xong, mới nói: “Trong phòng không có lò sưởi, ngươi mau tắm, cẩn thận cảm lạnh. Chờ chiến sự kết thúc, thiếu gì lại đặt mua. Hiện tại ủy khuất ngươi.”
An Trường Khanh không cảm thấy gì, Nhạn Châu không thể so với Nghiệp Kinh, y cũng không phải tới đây hưởng thụ. Nhưng nhìn thấy bộ dáng chật vật của Tiêu Chỉ Qua lại nhíu mày: “Vương gia không tắm sao?”
Tiêu Chỉ Qua dừng một chút, sau đó điềm nhiên như không nói: “Ngươi ở trong phòng, ta ra ngoài tắm.”
Nhưng An Trường Khanh rõ ràng nhớ hắn vừa nói đây là nước ấm mới nấu, nói ra ngoài tắm, hơn phân nửa là dùng nước lạnh, do dự một lát, An Trường Khanh liền nói: “Vương gia tắm cùng ta đi?”
Tiêu Chỉ Qua hơi lảo đảo, đưa lưng về phía y nói: “Trên người ta đều là vết máu, thùng nước này không đủ ta tắm một lần.”
Nói xong liền chạy như bay ra ngoài. An Trường Khanh liên tục gọi hắn cũng không gọi được.
……
Nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, lại thay xiêm y, An Trường Khanh mới đi tìm Tiêu Chỉ Qua.
Hỏi binh lính trong viện, mới biết Tiêu Chỉ Qua ở phòng ngủ. Phòng ngủ cách phòng tắm hai gian nhà, An Trường Khanh tìm đến, đã thấy Tiêu Chỉ Qua thay áo giáp, cởi áo trên, đưa lưng về phía cửa không biết đang làm cái gì.
“Vương gia?” An Trường Khanh nghi hoặc mà lên tiếng, lại thấy Tiêu Chỉ Qua nhanh chóng mặc áo, sắc mặt như thường xoay người lại: “Sao đã tắm rửa xong rồi? Phòng bếp còn chưa đưa cháo tới.”
“Bả vai ngài làm sao vậy?” An Trường Khanh tinh mắt thấy trên xiêm y lộ ra vết máu, nhíu mày bước đến, muốn cởi áo hắn ra xem xét.
Tiêu Chỉ Qua đè cổ tay y lại: “Đừng nhìn, chỉ là vết thương nhỏ.”
“Để ta nhìn xem.” An Trường Khanh bướng bỉnh nhìn hắn.
Tiêu Chỉ Qua không lay chuyển được y, thở dài, rốt cuộc vẫn buông lỏng tay ra: “Không phải trọng thương, ngươi đừng sợ.”
An Trường Khanh cẩn thận cởi bỏ áo hắn, thấy một vết thương lớn cỡ bàn tay từ vai trái kéo thẳng đến ngực, miệng vết thương hở da thịt, thậm chí có thể thấy được xương. Nếu dài một chút nữa, liền đến tim.
“Sao không đi khám đại phu?” An Trường Khanh dùng sức cắn môi mới khắc chế được chóp mũi chua xót.
“Khám rồi.” Tiêu Chỉ Qua nói: “Chỉ là thương da thịt, nhìn dọa người chút, không thương đến xương cốt kinh mạch, mỗi ngày bôi thuốc sẽ khỏi.”
An Trường Khanh trừng hắn: “Thuốc đâu? Ngài vừa mới chuẩn bị bôi thuốc?”
Tiêu Chỉ Qua không đủ sức mà “ừ” một tiếng, lấy ra một lọ thuốc từ đầu giường: “Đang chuẩn bị bôi thuốc, ngươi liền tới.”
Nhận bình thuốc, An Trường Khanh cởi rộng áo hắn ra, hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: “Ngài đừng nhúc nhích, ta bôi thuốc cho ngài.”
Cẩn thận bôi thuốc bột vào miệng vết thương, tuy Tiêu Chỉ Qua không nói tiếng nào, nhưng gân xanh bên gáy nổi lên từng đợt, An Trường Khanh tận lực nhanh chóng bôi thuốc, lại thổi nhẹ miệng vết thương, mới dùng băng vải băng bó miệng vết thương.
Tác giả có lời muốn nói:
Các tướng lĩnh: Rốt cuộc Vương phi đẹp bao nhiêu? (bám cửa nhìn lén)
Túng Túng: Liên quan gì đến các ngươi? Cút cút cút!