Mục đích chủ yếu nhất của Minh Kiều khi đến gặp Tạ Sở hôm nay chính là tránh để anh sinh lòng cảnh giác, tránh anh ta phát hiện ra nàng đang hoài nghi anh, tìm người điều tra anh, thậm chí còn muốn tạo ra trò lừa rằng dì út điều tra anh là bởi vì dì út nhạy bén, hoàn toàn là hành vi tự chủ.
Mà nàng là một đứa ngu xuẩn xinh đẹp không có não, gặp phải nguy hiểm thì cầu cứu người dì đáng tin cậy nhất, chẳng phải quá hợp lý à?
Nàng tin tưởng Tạ Sở sẽ cho nàng cơ hội này, bởi mục đích Tạ Sở hẹn nàng ra đây không phải là thăm dò thái độ của dị năng giả sau lưng nàng, phương hướng điều tra, hoài nghi của dì út đối với anh ta là điều tra theo phương thức giả định vô tội hay là đã khóa mục tiêu.
Dù gì đi nữa cũng không phải thật sự đến để hẹn hò với nàng.
Câu hỏi tiếp theo Tạ Sở hỏi nàng đã chứng minh tất cả phỏng đoán của nàng, mà Tạ Sở còn cẩn thận hơn những gì nàng đã lí giải, không hề thăm dò dù chỉ nửa câu về dị năng giả, mà hỏi những vấn đề rất quanh co mịt mờ.
Minh Kiều xốc tinh thần dậy hào hứng đối đáp, đồng thời cũng suy đoán Tạ Sở sẽ tặng nàng cơm hộp lúc nào sau màn này, liệu anh ta sẽ sai Thợ săn trực tiếp theo dõi nàng trở về chứ?
Không dò ra được dị năng giả bảo hộ cho nàng, anh ta sẽ nghĩ thế nào đây.
Sau đó chuyện duy nhất vượt qua dự liệu của Minh Kiều giáng xuống, nàng giật mình, lặp lại lời mời vừa rồi của Tạ Sở: “Anh muốn mời em đi xem cánh đồng hoa oải hương á?”
“Không thích à? Anh nhớ em thích hoa lắm cơ mà.” Tạ Sở trông cực kì hứng thú, nhiệt tình chào hàng: “Đi xem với anh đi, nghe nói cảnh sắc nơi đó rất đẹp, có thể chụp rất nhiều ảnh đấy.”
Minh Kiều cấp tốc phản xạ, lần đầu tiên thấy suy nghĩ của Tạ Sở hơi khó đoán.
Khả năng chỉ đơn thuần hẹn nàng đi chơi là nhỏ đến mức có thể bỏ qua, trừ phi Tạ Sở muốn chứng minh với dì út rằng ra ngoài cùng anh rất an toàn, nhằm giảm bớt hiềm nghi.
Nhưng càng gặp mặt nàng nhiều, thời gian ở lại càng lâu, càng dễ tạo thành ấn tượng bọn họ “dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng”, nếu anh ta còn ý định theo đuổi Đường Hiểu Ngư, tất nhiên sẽ không muốn loại kết quả này xảy ra.
Nhưng mục đích khác, ngoại trừ muốn tạo cơ hội giết nàng, còn có thể có nguyên nhân khác sao?
Nếu như đang làm nền để diệt trừ nàng, vậy lại trái ngược với tác phong cẩn thận của anh ta.
Minh Kiều cảm thấy mình tạm thời nhìn không thấu toan tính của Tạ Sở, sóng ngầm trong đôi mắt đào hoa sôi sục, trên mặt lại thỏa đáng biểu lộ động lòng xen lẫn khó xử: “Anh định đi lúc nào?”
“Anh nghĩ tốt nhất nên xuất phát trước chạng vạng tối nay.” Tạ Sở mỉm cười với nàng: “Ngay ở ngoại thành Tây Sơn, lái xe chừng hai tiếng đồng hồ, chúng ta qua đó chơi mấy hôm, không cần chuẩn bị quá nhiều đồ đạc đâu.”
Cho nên mới đột nhiên tập kích, quả nhiên là chờ sẵn nàng sập bẫy. Lần này Minh Kiều đã có thể xác định Tạ Sở chắc chắn có mưu tính, nhưng mục đích không dễ phán đoán, dù sao thì cũng không thể cho nàng, hay nói đúng hơn là cho người bảo hộ sau lưng nàng thời gian kịp chuẩn bị được.
Đương nhiên nàng cũng có thể từ chối, Minh Kiều tin Tạ Sở chắc chắn sẽ không sai Thợ săn giết nàng ngay, nhưng…
Nàng nói: “Sao đột ngột thế, những thứ khác không mang theo cũng được, nhưng quần áo với mỹ phẩm thì em vẫn cần thời gian để sắp sửa chứ.”
Tạ Sở: “Anh có thể giúp em mà, đừng tức giận, không phải đột ngột đâu.”
Anh ngượng ngùng cười: “Anh đã sớm lên kế hoạch rồi, nhưng vì do dự rất lâu chuyện có nên gọi để hẹn em ra ngoài không, nên mới kéo dài đến tận hôm nay thôi.”
Minh Kiều lườm anh một cái: “Hừ, thế em về dọn đồ đã.”
Tạ Sở đứng lên như thể đang quan tâm: “Để anh chở em về.”
Minh Kiều lắc đầu: “Chỗ em ở bây giờ người ngoài không vào tùy tiện được đâu, dì út em cũng không cho em dẫn người lạ đến. Hôm nay em phải vụng trộm ra ngoài gặp anh, về xin dì cho em đi chơi với anh còn phải lê thê chán.”
Tạ Sở không hề nghi ngờ chuyện dì út bảo vệ Minh Kiều cực kì bí mật, chỉ dùng ánh mắt thương hại nhìn lướt nàng một cái.
Anh biết sau khi Minh Kiều gặp chuyện không may thì luôn được người của Phi Điểu bảo hộ, nhưng xét theo nguyện vọng của chính nàng, chắc chắn sẽ nói hết cho dì út biết những nguy hiểm mà mình đã gặp.
Mà dì út cũng cứ vậy mà bảo hộ nàng dưới cánh chim của mình hoặc tiếp tục theo dõi sát sao.
Mặc dù quá trình có hơi quanh co, nhưng chung cuộc Minh Kiều vẫn nhảy trở về bên cạnh dì út.
Sao nàng có thể tưởng tượng được người nàng tín nhiệm nhất cũng có mưu đồ với nàng cơ chứ.
Chưa nói đến nàng, Tạ Sở quen biết hai người nhiều năm vậy mà còn không thấy được đầu mối nào.
Nhưng mà nếu dì út không gây trở ngại đến chuyện của anh, anh cũng không có hứng thú tìm hiểu mục đích của dì út, càng sẽ không cậy đôi chút gió thổi cỏ lay đã lấy chứng cớ dì út theo dõi Minh Kiều để áp chế dì ta.
Giá trị của nhược điểm này quá nhẹ chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là làm vậy không khác gì lạy ông tôi ở bụi này cả.
Nếu đề tài đã nói đến đây, Tạ Sở cũng bèn thuận cột leo lên, hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế, chẳng lẽ là có người đến quấy rối em?”
“Cũng không phải chuyện gì to tát, chính là khi em còn ở Tường Vi Viên, có một buổi tối, một tên đàn ông áo đen xông vào phòng ngủ của em, có thể vì trộm đồ, cũng có thể vì mưu sát.” Minh Kiều cau đôi mày đẹp nhớ lại: “Nhưng không thành công, dì út lo lắng cho sự an toàn của em, nói đây không phải là trùng hợp mà chắc chắn rằng có người muốn giết em. Em thấy cũng khá đúng.”
Nàng khinh thường bĩu môi: “Mà đám ngu xuẩn em đã từng đắc tội kia chắc chắn là hận em muốn chết.”
Tạ Sở phát hiện mình đôi khi quả thật nên bội phục Minh Kiều, suýt nữa bị người ta giết chết, còn có thể dùng thái độ nói chuyện phiếm như không có việc gì này để kể lại, cho dù là lỗ mãng hay là dũng cảm đều không phải người bình thường có thể có được.
Hơn nữa như thể từ nhỏ nàng đã có một loại ngạo mạn đến hợp tình hợp lý, người sai chính là nàng, người đắc tội người khác cũng là nàng, nhưng người nói năng hùng hồn nhất vẫn là nàng. Hai chữ hối lỗi có lẽ chưa từng xuất hiện trong từ điển cuộc đời của nàng.
Nhưng cũng may Tạ Sở cũng là một người xấu rõ rệt, biết trình độ đạo đức thực tế của mình còn chẳng cao bằng Minh Kiều, cho nên cũng chỉ cảm thán, sẽ không dùng đạo đức để khiển trách nàng.
Cũng chỉ còn cách tiếp tục phát huy biểu diễn, anh hơi khẩn trương giữ chặt ống tay áo Minh Kiều: “Xảy ra chuyện lớn như vậy sao em không nói cho anh biết, biết là ai làm không?”
Ánh mắt Minh Kiều hững hờ mang theo chút trào phúng nhìn lướt qua anh ta một cái, thuận thế hất tay anh ra: “Từ khi nói muốn hủy hôn, anh tránh mặt tôi đến sát chân trời rồi, chả lẽ muốn tôi phải bắt anh về chắc?”
Tạ Sở sửng sốt, nhưng cũng không ngoài ý muốn hành vi tính sổ sau khi được dỗ dành của nàng.
Dù sao thì cho tới giờ luôn là tiếng sấm to hạt mưa nhỏ, nếu thật sự muốn trở mặt với anh, đính hôn nhiều năm thế rồi, dựa vào tính tình vị đại tiểu thư này đã sớm cắt đứt hôn ước, cần gì phải đợi đến tận hôm nay.
Anh trực tiếp lướt qua đề tài này: “Em nghi ngờ ai nhất, nói anh biết đi, anh giúp em điều tra.”
Minh Kiều thuận miệng nhắc tên Hứa Đình Đình và mấy đối thủ, thầm nghĩ: các vị à, giờ mà không đề cập đến các người, thành ra tôi lại cô phụ tình nghĩa hận thù nhiều năm nay của chúng ta mất.
Nàng nói xong lại không kiên nhẫn khoát tay áo: “Dù sao thì cũng còn dì út tôi, anh không phải lo. Tóm lại tôi về trước, thu dọn đồ đạc rồi gọi điện thoại cho anh, anh tới đón tôi, chính anh, hiểu chưa?”
Giọng điệu này đâu còn là đau đầu vì muốn thuyết phục dì út đồng ý cho nàng ra ngoài chơi nữa, rõ ràng là tính tiền trảm hậu tấu đây mà.
Kết quả Tạ Sở muốn chính là như vậy, chắc chắn rằng song phương đồng thuận, hai người còn liều mạng so đấu diễn xuất tinh xảo vài phút nữa rồi mới lần lượt bước xuống sân khấu.