Thẩm Hòe Tự ngửa mặt nằm trên giường trừng mắt nhìn bóng tối nửa tiếng đồng hồ, kịch bản chạy trong đầu càng ngày càng thái quá, rốt cuộc không nhịn nổi nữa bèn cầm di động lên.
May quá, điện thoại vẫn thông.
Kỷ Xuân Sơn nhận rất nhanh, giọng cũng rất tỉnh táo: “Trễ thế rồi còn chưa ngủ à?”
Thẩm Hòe Tự lấy đá đo trời, mặt mũi ủ ê, trong lòng hổ thẹn đành ậm ừ nói: “Chẳng phải cậu cũng chưa ngủ sao.”
Kỷ Xuân Sơn nhẹ giọng cười: “Còn bận chút việc.”
Thẩm Hòe Tự thử hỏi: “Việc gì?”
“Việc rất quan trọng.”
Với hiểu biết của anh về Kỷ Xuân Sơn, như thế này nghĩa là không muốn trả lời.
Ngực anh hơi nghẹn lại liền ngồi bật dậy dán lưng lên đầu giường áp bông, nương theo bóng đêm mở ảo mà nhìn lên ngọn đèn trần: “Ngày mai là thứ bảy, cậu có làm gì không?”
Đầu bên kia do dự một lát mới đáp: “Ngày mai tôi phải ra ngoài rồi.”
“Đi đâu thế?”
Kỷ Xuân Sơn không trả lời, chỉ đùa một câu: “Sao thế, muốn gặp tôi à?”
Bướm cánh gương, loài bướm bay như lẩn trốn trong rừng rậm, đôi cánh trong suốt chính là vật ngụy trang cực kỳ đắc lực.
“Muốn.” Ngữ khí Thẩm Hòe Tự lại rất nghiêm túc.
“Ngày mai thật sự không được, hay là ——”
“Ngày mai tới nhà tôi đi.” Thẩm Hòe Tự cắt ngang nửa câu sau của Kỷ Xuân Sơn, cổ họng anh khô khốc, trong lòng thấp thỏm không rõ là cảm giác gì.
Anh cắn chặt môi dưới: “Cuối tuần này mẹ tôi không có nhà.”
Sau một khoảng yên lặng rất dài, Kỷ Xuân Sơn nhẹ nhàng thở dài một hơi, thấp giọng: “Tiểu Tự, ngày mai thật sự không được.” Hắn dừng một chút, lại hỏi, “Ngày mốt, ngày mốt tôi sang nhà tìm cậu, được không?”
“Ngủ sớm một chút, ngủ ngon.” Thẩm Hòe Tự không nói được hay không, cứ thế mà cúp máy, môi dưới đã bị cắn đến tê dại.
*
Mãi gần sáng anh mới ngủ được, lúc tỉnh dậy đã là 2 giờ chiều, ngoài cửa sổ âm u mờ mịt, mưa phùn không dứt. Triệu Văn Nhân không ở nhà, không biết đã đi từ mấy giờ, chỉ để lại một tờ giấy trên bàn và ít tiền tiêu vặt.
[ Hòe Tự: Trong tủ lạnh có trái cây, nhớ phải ăn cơm đàng hoàng, không được ăn vặt linh tinh ngoài hàng quán đâu đấy. ]Kỷ Xuân Sơn nhắn cho anh tổng cộng bốn tin, bắt đầu từ 10 giờ sáng, mỗi tiếng gửi một cái y hệt đồng hồ báo thức.
[ Tiểu Tự, hôm nay trời mưa, ra ngoài nhớ mang theo dù. ] [ Trưa nay cậu ăn gì? ] [ Ngủ dậy nhớ trả lời tin nhắn nhé. ] [ Tôi phải ra ngoài đây. ]Thẩm Hòe Tự nhìn chằm chằm vào tin thứ ba một lát, đột nhiên bấm nút gọi lại như đang muốn chống đối.
Tiếng chuông vang đến cuối cùng, Kỷ Xuân Sơn không tiếp.
Thẩm Hòe Tự không tin tưởng nên thử lại lần nữa, vẫn không có ai tiếp máy.
Lồng ngực anh càng thêm khó chịu, trực tiếp tắt máy ngồi vào bàn làm bài tập, cứ thế làm liên tục đến tận 5 giờ chiều. Thật ra cũng chẳng làm được bao nhiêu bộ đề, trong đầu bận suy nghĩ chuyện khác nên anh tính toán rất chậm.
Cuối cùng mưa cũng ngừng rơi, mặt trời ló dạng, quang cảnh ngoài cửa sổ rất tươi sáng khiến anh lại nhớ đến đôi cánh bướm trong suốt kia.
Ánh mắt Thẩm Hòe Tự di chuyển đến chiếc điện thoại đặt trên bàn, hít sâu một hơn ấn nút khởi động máy —— Tin nhắn của Kỷ Xuân Sơn lập tức nhảy ra.
[ Vừa rồi tôi để chế độ yên lặng. ] [ Chỗ tôi xong việc rồi. ] [ Vì sao lại tắt điện thoại? ]