Nghiêm Chân cười khổ liếcmắt nhìn cậu bé một cái, “Lật thuyền trong mương.”
Tra tư liệu, tìm tài liệulịch sử, đối chiếu cùng với ví dụ thực tế, Nghiêm Chân bắt đầu gặp khó khăn chophần biên soạn kế hoạch này.
Cơm trưa cũng được giảiquyết bằng đồ ăn nhanh, tiểu gia hỏa ở một bên ăn Pizza một bên cạnh giúp vuicho cô. Cậu bé đối với việc đầu bếp ngẫu nhiên bãi công cũng không có ý kiếngì, nhưng việc nhiều như vậy thì cô giáo sẽ không cùng chơi với cậu khiến cậukhông vui.
Nhưng xem bộ dạng vô cùnglo lắng của cô giáo Nghiêm, cậu… vẫn là nên ăn Pizza của mình thôi.
Khoảng 8h kém 15 phút,Nghiêm Chân đem kế hoạch của mình gửi đi, nhưng không bao lâu liền nhận đượcbưu kiện từ đối phương. Lý do: quá hạn.
Nhìn bưu kiện này, cô cóchút dở khóc dở cười. Cô còn chưa kịp gặp Tống Phức Trân lần nữa thì đã bị loạirồi sao? Không chỉ có vậy, dù giáo sư Lý có ở đó cũng không có cách nào có đượcmột công đạo cho cô, thì cô làm sao mà có thể nói được gì chứ.
Nghiêm Chân nghĩ một lát,lập tức đứng dậy vỗ vỗ bả vai Gia Minh, “Đứng dậy!”
Tiểu gia hỏa kia lập tứcđứng dậy, còn mang theo bộ dạng nghỉ nghiêm đứng ở đó nữa.
Nghiêm Chân vừa mặc quầnáo vừa nói, “Cô có chút chuyện phải đi ra ngoài, cô trước tiên đem em đưa đếnnhà ông bà nội bên kia, sau đó chờ cô trở lại đón em có được không?”
Tiểu gia hỏa kia nháy mắtmấy cái, lắc lắc đầu, “Không.”
Nghiêm Chân có chút kinhngạc.
Tiểu gia hỏa kia dẫu môi,“Trước kia mỗi lần thủ trưởng đi đều nói như vậy, em không đi.”
Nghiêm Chân bật cười sờ sờđầu cậu bé, “Vậy em đồng ý đi gặp bà ngoại của em sao?”
“Không.” Giọng nói lầnnày càng vang dội hơn.
Nghiêm Chân cúi người,nhéo nhéo khuôn mặt của cậu bé, “Vậy hồng quân tiểu tư lệnh, em ở nhà một mìnhđược không? Cô sẽ khóa trái cửa lại cho em nhé?”
Tiểu tư lệnh lúc này mớikhông tình nguyện mà gật gật đầu.
Xác định đã đem cửa khóatrái tốt rồi, Nghiêm Chân đạp xe đến đại học C. Một vị giảng viên ở đại học C mỉmcười giải thích với cô, vì hạng mục này do giáo sư Tống phụ trách nên cô có vấnđề gì thì trực tiếp đến hỏi giáo sư Tống. Nghiêm Chân cắn chặt răng, đi tới địachỉ nhà của Tống Phức Trân.
Đứng ở trước cửa Lâm gia,Nghiêm Chân mới ý thức được, có lẽ Tống Phức Trân không muốn nhìn thấy cô.
Bà ấy không có ra tay làmcô khó xử, một phần chính là vấn đề về cuộc phỏng vấn, cũng không muốn cô tới cửalàm phiền thế này đâu. Nghiêm Chân tự giễu, cô quả nhiên vẫn còn non kém, tinhthần của cô lập tức giống như quân lính tan rã vậy.
Đại viện của Lâm Gia cùngCố gia cũng không khác nhau là mấy, nói không khác nhau này là vì Nghiêm Chânthấy được bên ngoài đều có lính gác. Cô nói với người lính gác lý do phải đếnđây, người lính gác kia xoay người gọi một cuộc điện thoại, không bao lâu liềnthấy một người còn trẻ tuổi khá đẹp trai từ bên trong chạy ra, dẫn cô đi vàotrong.
Xem ra chức quan của Lâmlão gia cũng không thấp, tiểu tử này có lẽ cũng giống như Phùng Trạm, là bảo vệviên bên người thủ trưởng.
“Giáo sư Tống, à… tôi nóilà Lâm phu nhân, bà ấy đang ở đây?”
Tiểu tử kia gật gật đầu,dẫn cô vào nhà. Cô ở cửa thay giày, liền thấy Tống Phức Trân khoác một cái áothật dày, bưng một ly trà từ phòng khách đi ra.
“Đến đây.” Bà cười cười,dẫn cô đi vào nhà, “Cô nói em chú ý xem bưu kiện, em xem chậm rồi phải không?”
“Vâng.” Cô quả thực khôngchú ý khi nào thì bưu kiện được gửi tới.
“Em trực tiếp gọi điệnthoại nói cho cô biết một tiếng, ngày hôm sau đưa qua là được rồi, làm sao đãtrễ thế này còn đi sang đây nữa.”
“Không có việc gì đâu ạ.”Nghiêm Chân nói, cô sớm muộn gì cũng phải giao tiếp cùng với Lâm gia, như thếcũng không phải là quá chậm.
Đi theo Tống Phức Trân đivào bên trong, cô ngẩng đầu lơ đãng nhìn qua phòng khách, chỉ liếc mắt một cáiliền khiến cô kinh ngạc một chút.
Thẩm Mạnh Xuyên? Thẩm MạnhXuyên ở Lâm gia?
Thẩm Mạnh Xuyên tất nhiêncũng thấy cô, phản ứng so với cô còn lớn hơn, miệng trương đến độ có thể nhétđược một quả trứng gà.
Ngồi ở vị trí chủ nhà Lâmlão gia khụ một tiếng, liếc mắt nhìn Nghiêm Chân rồi hỏi Thẩm Mạnh Xuyên, “Haingười quen biết nhau sao?”
Thẩm Mạnh Xuyên nhìn cô,vẻ mặt đau khổ nói, “Không, không tính là quen biết.”
“Hả?” Lâm lão gia cười, “Tiểu tử cậu không nói dốibao giờ nhỉ.”
Thẩm Mạnh Xuyên vò tóc,nhìn Nghiêm Chân. Nghiêm Chân hơi hướng anh ta gật gật đầu, lấy kế hoạch đãđóng dấu từ trong túi xách ra, đưa cho Tống Phức Trân.
“Đây là kế hoạch hạng mụcmà em đã làm, có vấn đề gì cô cứ việc nói, em sau khi tốt nghiệp có một thờigian làm giáo viên, phương diện thực tiễn về xã hội này không có nhiều, lỗ hổngkhẳng định là có.”
Tống Phức Trân nghe vậythì a một tiếng rồi nói, “Em là cô giáo của Gia Minh sao?”
“Vâng.” Cô cũng nói, “Emlà chủ nhiệm của em ấy một thời gian.”
“Vậy cũng khó trách.” TốngPhức Trân cười cười, đưa tay để tập kế hoạch của cô sang một bên, “Em ngồi chờmột chút đi.”
“Không được.” Nghiêm Chân có chút khó khăn mà cự tuyệt,“Gia Minh còn ở nhà, em lo lắng nên có lẽ em xin phép về trước.”
Lâm lão gia khụ một tiếng,Tống Phức Trân đảo đôi mắt mấy lần rồi nói, “Vậy em hãy đi về trước đi.”
Nghiêm Chân đứng dậy cáotừ, cảnh chạy nạn này làm cho cô cảm giác ở Lâm gia có chút hít thở khôngthông.
Cô cũng có thể hiểu đượctiểu gia hỏa kia vì sao lại bài xích Lâm gia như vậy, Lâm lão gia cùng vợ đềucó thái độ cổ quái, dù có việc cần cô cũng không muốn ở lại.
“Nghiêm Chân.”
Bỗng nhiên có người gọicô, Nghiêm Chân không quay đầu lại cũng biết là Thẩm Mạnh Xuyên cho nên côkhông có quay đầu lại mà cứ đi về phía trước.
Nhưng người nọ rất nhanhliền lấy tốc độ hành quân mà vượt qua cô, “Không phải tôi đã gọi cô rồi sao, côđi nhanh như vậy làm gì chứ?”
“Tôi lo lắng khi để GiaMinh ở nhà một mình.”
Thẩm Mạnh Xuyên vui vẻ,“Vậy à, vậy tôi lấy xe đưa cô về không phải là nhanh hơn sao?”
Cô nhìn anh ta một cái,“Cảm ơn anh.” Nói xong cứ thế đi thẳng về phía trước.
Thẩm Mạnh Xuyên cũngnhanh chóng thay đổi sắc mặt, “Cô yên tâm, tôi sẽ không hỏi cô vấn đề gì. Tôiđã hiểu, giữ bí mật đối với cô so với tiêu chuẩn của bộ đội còn nghiêm hơn.”
Nghiêm Chân không khỏi thắcmắc mà nhìn anh ta một cái.
Thẩm Mạnh Xuyên vẫn tiếptục nói, “Cho nên tôi có thể mong cô đừng đem tôi trở thành người xấu mà nhìn đượckhông? Cô dùng loại ánh mắt này nhìn tôi thì tôi liền không tự chủ được mà xemmình như là một tội nhân.”
Anh thừa nhận, anh đây làđang chột dạ.
Nghiêm Chân bật cười,“Tôi nói anh không cần phải cảm thấy có lỗi với tôi. Tôi chỉ cảm thấy tò mòthôi, anh làm sao có thể rãnh rỗi như vậy, trong bộ đội vốn không có việc gìlàm sao?”
Thẩm Mạnh Xuyên vừa đitheo cô vừa chỉnh lại mũ trên đầu, cố gắng làm cho mình thoạt nhìn ra dáng mộtngười quân nhân chính nhi bát khinh, mà không phải là du côn, “Tôi đương nhiêncó việc, qua gần hai tháng nữa, quân đội của tôi sẽ có cuộc kiểm nghiệm trênchiến trường.” Nói xong anh cười cười, “Đương nhiên tôi tin tưởng bọn họ, thựclực của bọn họ rất mạnh, không cần tôi quan tâm.”
(Chính nhi bát khinh : Đứng đắn, nghiêm túc.)
“Vậy anh sao lại đi tớinơi này?”
“Lâm lão là chiến hữu củaba tôi, nghe nói thân thể ông ấy không tốt nên tôi thay ba tôi đến nhà thăm ôngấy.” Thẩm Mạnh Xuyên nói.
Hơn nữa, Lâm lão gia ở tổngcục, nói thế nào cũng có phân lượng. Nhưng đó đều là chuyện của đàn ông bọn họ,anh cũng không muốn nói với cô. Thẩm Mạnh Xuyên sửa sang quân trang, nhìn cô,“Thế nào, đáp án này vừa lòng rồi chứ? Vừa lòng rồi thì có thể mời lên xe đượcrồi chứ?”
Nghiêm Chân dừng lại, cườicười rồi đưa tay chỉ đến chiếc xe buýt công cộng đang tới, “Tôi ngồi xe buýtnày là có thể về đến nhà rồi.” Chiếc xe buýt đi từ xa đã sáng đèn tín hiệu để dừnglại chờ khách lên xe. Nghiêm Chân nghĩ nghĩ, vẫn quay đầu lại nhìn anh ta rồinói, “Thẩm Mạnh Xuyên, kỳ thật tôi nhớ rõ anh.”
Thẩm Mạnh Xuyên mở to haimắt nhìn cô.
“Tôi nhớ rõ anh, còn có rấtnhiều chuyện phát sinh khi đó nữa.” Cô nói xong, rất chăm chú mà nhìn thẳng anhta, “Nhưng từ giờ trở đi tôi sẽ quên, bởi vì những chuyện trước kia đối với tôimà nói, đều là những ký ức không mấy tốt đẹp.”
Xe đã dừnglại trước mặt cô, cô cười cười rồi lên xe rời đi. Mà một mình Thẩm Mạnh Xuyên đừngở trước trạm xe bus công cộng lại ngây ngẩn cả người.
