Hắn dường như không tập trung, nghe ta nói mới chau mày, nói: ‘Mệt,trẫm rất mệt! Lần này mẫu hậu muốn trẫm tổ chức sinh nhật long trọng một chút, dĩ nhiên cũng là nhân cơ hội để thăm dò thế lực các nước, nhưngtrẫm cảm thấy khó khăn hơn.”
Hắn không nói, ta cũng biết. Trong triều, các thế lực âm mưu làmphản, bên ngoài còn có các nước khác nhìn chằm chằm như hổ đói. Cái gìmà hữu hảo bang giao, chỉ cần khinh suất một chút thì lời hứa nào cũngsẽ bị giẫm đạp dưới móng ngựa trong phút chốc.
Đơn giản như hai lần ta gặp Hoàng Hậu Nguyên Trinh thì biết, NamChiếu không chỉ liên hệ với Đại Tuyên mà còn cả Bắc Tề. Thiên triều tuythực lực hùng mạnh song nếu bọn họ liên thủ khởi binh thì cũng khó màchống đỡ. Chỉ cần kiếm một cái cớ…
Tay ta từ từ hạ xuống, đặt lên ngực hắn. Hắn cũng là người nhìn xatrông rộng, lồng ngực hắn phải chứa đựng quá nhiều thứ cho nên hắn mớilà một quân vương tốt. Điểm này, trước nay ta chưa từng nghi ngờ, thếnhưng ta đau lòng cho hắn. Tất cả mọi người đều chỉ cảm thấy vị trí ởtít trên cao của hắn, song ta lại thấy sự yếu đuối của hắn. Ta thíchtính khí trẻ con của hắn.
Ta biết tất cả những điều này đều là hắn, là Hạ Hầu Tử Khâm, cho nênta không thể để hắn mất đi dáng vẻ ban đầu, ta muốn cố gắng hết sức đểbảo vệ hắn.
Con người của hắn, giang sơn của hắn.
Tới tận hôm nay t, hóa ra mục đích ta tiến cung đã trở nên đơn thuần như thế.
Ta khẽ nói: “Hoàng thượng, Nam Chiếu, Đại Tuyên và Bắc Tề đều có quan hệ với nhau!” Ta nghĩ, chuyện ta biết, có thể hắn cũng biết, chúng tavẫn muốn nói, ta không thể bỏ qua bất cứ nguy hiểm nào.
Hắn dường như sững người, hồi lâu sau mới cười, nói: “Ai nói với nàng Nam Chiếu và Đại Tuyên có quan hệ?”
Ta hơi kinh ngạc, hồi lâu sau mới nói: “Thiếp nhìn thấy, Hoàng đế Đại Tuyên và Hoàng Hậu Nguyên Trinh gặp gỡ riêng trong khu rừng phía trướcNgự Túc uyển.”
Hắn khẽ cười: “Chuyện này không phải như nàng nghĩ. Nhưng trẫm tò mò, nàng đã nhìn thấy cảnh thú vị như vậy, sao không nói hả?”
Ta lại thấy ngạc nhiên, không phải như ta nghĩ? Ta nghĩ là tư tình? Không phải sao? Vậy Hạ Hầu Tử Khâm làm sao mà biết được?
Lắc đầu, ta không nên nghĩ đến những điều này nữa, không phải thìtốt. Ta cất tiếng: “Vì hôm đó Hoàng đế Đại Tuyên nhìn thấy thần thiếpgặp mặt Thư Cảnh Trình, thiếp và y giao hẹn với nhau sẽ không để lộchuyện này ra ngoài. Nhưng giờ khác trước, vì vậy thiếp mới muốn kể vớiHoàng thượng. Hoàng thượng đã nói không phải như thần thiếp nghĩ, vậythì vì sao?”
“Hoàng đế Đại Tuyên muốn điều tra một số chuyện.” Là chuyện gì thìhắn không nói, nhưng trực giác mach bảo ta, là hắn biết. Có điều hắnkhông nói, ta cũng không hỏi.
Nhưng qua lời nói của hắn, ta không khó để nhận ra Nam Chiếu không có liên quan tới Đại Tuyên, như vậy, ta cũng yên tâm. Mặc kệ Đại Tuyênđứng ở phía nào, chỉ cần không liên thủ với bọn họ mà thành kẻ địch củathiên triều thì đó là niềm vui , nềm an ủi lớn nhất của ta.
Một lúc sau, thấy hắn thở dài, dựa lại gần, đặt cằm lên đỉnh đầu ta.Ta đã cảm nhận được sự mệt mỏi của hắn từ lâu, nắm lấy tay hắn, nói nhỏ: “Hoàng thượng còn chống đỡ được không?”
Khi ấy Tấn Vương nói, ta không ở cạnh Hạ Hầu Tử Khâm mới là lúc hắncực khổ nhất. Vậy mà bây giờ hắn vẫn phải đơn độc chiến đấu, thật sựkhông nỡ.
Hắn không đáp, chỉ nói: “Nàng có biết vì sao trẫm đối xử với nàng như vậy không?”
Ta hơi sững người, vì sao hắn đối xử với ta như vậy? Hắn trước naychưa từng chạm vào ta, bây giờ lại biếm ta vào lãnh cung, còn để tatưởng rằng Triêu Thần bị giày vò đến chết vì ta…
Tay càng lúc càng nắm chặt tay hắn, trong đầu hiện lên bao lý do, cổhọng khó chịu, ta nghẹn ngào gật đầu. Ta biết, đương nhiên ta biết…
Tất cả mọi điều hắn làm chẳng phải ngoài việcmuốn để ta trở thành mục tiêu công kích. Cái gì mà Phất Hy, cái gì mà Dao phi, đó đều là giảdối, từ đầu tới giờ, người hắn để tâm nhất là ta, Tang Tử.
Dán mặt lên lồng ngực hắn, ôm chặt lấy cơ thể hắn, ta không kìm được, nức nở thành tiếng. Có lẽ trong kiếp này, nước mắt của ta đã rơi nhiềunhất trong đêm nay. Hãy để ta buông thả một lần, chỉ một lần này thôi!
Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, thoải mái lên tiếng: “Chỉ cần nàng biết, trẫm vĩnh viễn có thể chống đỡ được.”
Ta lại khóc: “Tại sao Hoàng thượng phải để thiếp vào lãnh cung, chỉlà tự ý xuất cung thôi mà, người hoàn toàn có thể tước phong hiệu củathần thiếp, ném thiếp vào góc nào đó, như vậy thiếp vẫn có thể bày mưutính kế cho Hoàng thượng, không phải sao?” Còn hơn hắn bây giờ chỉ cómột mình.
Một mình…
Dường như ta lại nhìn thấy hắn, con người cô độc của buổi ban đầu. Bề ngoài dũng mãnh tới mức đao chém không vào nhưng nội tâm lại cô độc vôcùng, khiến ta cảm thấy đau đớn.
Song hắn lại cười, nói: “Không vào lãnh cung, bọn họ sẽ không buôngtha cho nàng. Ban đầu trẫm phong nàng làm Đàn phi là để nàng sống tiếp.Lần này cũng vậy, A Tử!” Hắn lại thở dài, nhìn ta rồi nói: “Nhất địnhphải sống thật tốt, trẫm không có cách nào chịu đựng lần thứ hai nữa…”
Hắn nói lần thứ hai, nhưng ta biết rõ, lần thứ nhất đó là Phất Hy,Phất Hy của năm năm trước, trong lòng hắn là một Phất Hy tốt đẹp.
“Hoàng thượng, Dao phi nàng ta…”
“Trẫm biết!” Hắn ra hiệu ta không cần nói tiếp, ta nhìn thấy nỗi đautrong đôi mắt hắn, còn hắn bỗng nhiên nhắm mắt, chỉ khẽ nói: “Nàng ấyhận trẫm.”
Thế nhưng nàng ta vẫn yêu người.
“Lời thề ban đầu quá hoàn mỹ, song bây giờ trẫm không có cách nàokhiến lục cung vô phi vì nàng ấy. Điểm này, nàng hiểu rõ nhưng nàng ấythì không. Nói cho cùng, trẫm vẫn cảm thấy hổ thẹn với nàng ấy.”
“Hoàng thượng…”
“Trẫm khó chịu…” Hắn cau chặt mày,
Ta chỉ cảm thấy đau nhói trong lòng, tất cả mọi điều hắn nói, ta đềuhiểu. Cảm giác của hắn, ta cũng hiểu. Hắn yêu nàng ta bao nhiêu năm nhưvậy, không, bây giờ vẫn yêu, khoảnh khắn hắn nhìn thấy nàng ta sống sóttrở về, chắc chắn vui mừng xiết bao, bởi hắn tưởng cuối cùng cũng có thể bù đắp tất cả mọi thứ hắn nợ nàng ta.
Thế nhưng hắn không ngờ, Phất Hy bây giờ đã không còn là Phất Hy tốt đẹp, đơn thuần đó
“Trẫm muốn đối xử tốt với nàng ấy, cho dù sủng ái nàng ấy cả đời.” Hắn nói chậm rãi nhưng ta có thể nhận ra nỗi đau trong đó.
Ôm chặt lấy hắn, ta biết trước mặt Dao phi, hắn vĩnh viễn không thểnhẫn tâm. Hắn bây giờ vẫn yêu, có điều tình yêu ấy là tình yêu đã qua,trong lòng hắn hiểu rõ nhưng không muốn thừa nhận. Ta cũng sẽ không éphắn thừa nhận. Nỗi đau và sự bất lực khi ấy, chỉ có hắn hiểu rõ nhất. Có thể vì nàng ta từ bỏ vị trí thế tử, điều đó đau đớn, thê thảm như thếnào, không phải chỉ dăm ba câu là ta có thể hiểu sâu sắc được. Mà thứkhiến hắn đau đớn nhất mà bây giờ là người tuy còn nhưng tình đã chết.Chỉ đáng tiếc, Dao phi không hiểu.
Nàng ta quay về, ỷ vào sự áy náy và thương xót của hắn dành cho nàngta, thậm chí không chút kiêng nể, trắng trợn làm những việc nàng ta muốn làm mà không biết đã làm tổn thương hắn hết lần này đến lần khác.
Hắn thở dài. “Thế nhưng nàng ấy không hiểu, vẫn luôn không hiểu. Đúng thế, trẫm đã phụ nàng ấy.”
“Không!” Đưa tay che miệng hắn, ta lắc đầu. “Hoàng thượng không hềphụ nàng ta, chưa từng.” Năm năm trước, hắn lấy vị trí thế tử ép buộc,còn bây giờ hắn ngỗ ngược làm trái ý Thái hậu, giữ lại người ban đầuđịnh ban cho Tấn Vương làm vương phi để làm phi tử của mình, hắn trướcnay chưa từng phụ nàng ta.
Hắn đưa tay lên gạt tay ta, nói nhỏ: “Nàng ấy và trẫm là thanh maitrúc mã, từ nhỏ trẫm đã cưng chiều nàng ấy, yêu nàng ấy, nàng ấy muốn gì trẫm đều có thể cho nàng ấy. Tất cả mọi người đều nói trẫm và nàng ấychính là một đôi trời sinh, thậm chí trẫm còn vì nàng ấy mà đến vị tríthế tử cũng không cần. Từ bỏ tất cả để ra đi, trẫm cũng sẵn lòng…”
Ta im lặng lắng nghe, không nói một lời, đây là lần đầu tiên hắn nhắc tới chuyện đã qua giữa hắn và Phất Hy trước mặt ta. Từng câu từng từđều do chính miệng hắn nói ra khiến ta cảm thấy đau lòng. Nhớ tới lầnđó, khi hai vị vương gia vừa hồi cung, sau bữa tiệc đoàn viên, nhắc tớiPhất Hy, hắn chỉ nói một câu: “Không nhắc tới nàng ấy.” Khi đó là bấtlực, còn bây giờ lại là nỗi đau kéo dài.
Kiêu ngạo như hắn mà chuyện như vậy cũng có thể làm tình cảm của hắndành cho Phất Hy không có gì phải nghi ngờ, đương nhiên là yêu.
“Để chia rẽ bọn ta, mẫu hậu dùng kế gả nàng ấy sang Bắc Tề. Lúc trẫmbiết thì đã là ba tháng sau đó. Khi nàng ấy đi, trẫm còn tưởng đó là đểchuẩn bị hôn sự cho hai người. Nàng ấy cũng vui mừng, nhưng ai biết…”Hắn bỗng im lặng, cố gắng nhìn sang chỗ khác, không nhìn ta.
Nhưng ta vẫn nhận ra hắn khi ấy chắc đã tuyệt vọng xiết bao.
Ôm lấy hắn, nghở âm thầm chịu đựng của hắn, lát sau ta mới lại nghethấy hắn lên tiếng, nhưng là hỏi ta: “Nàng nghĩ khi ấy trẫm có cảm nhậngì?” Ta sững người nhưng hắn không đợi ta trả lời đã nói tiếp: “Trẫm đau buồn tới mức muốn giết người! Hận không thể xông tới Bắc Tề giết chếtHoàng đế Bắc Tề! Giết kẻ đã hại chết nàng ấy!”
“Hoàng thượng!” Ta sợ hãi ôm chặt lấy hắn.
Đột nhiên hắn bật cười tự giễu. “Trẫm cho rằng trẫm yêu nàng ấy, yêutới tận xương tủy, cho tới lần ở Nam Sơn đó, khoảnh khắc trẫm trơ mắtnhìn nàng ngã xuống núi, lồng ngực trẫm dường như khuyết đi thứ gì đó.Trẫm lại hận không thể giết chết chính mình.”
Cuối cùng ta bang hoàng, sửng sốt!
Trẫm cho rằng trẫm yêu nàng ấy, yêu tới tận xương tủy…
Trẫm cho rằng trẫm yêu nàng ấy, yêu tới tận xương tủy…
Ha, nếu bây giờ ta còn nghe không ra ý tứ của hắn, vậy thì ta quả thực quá ngu xuẩn!
Tiếng hít thở của hắn rất nặng nề, mà bên ngoài, cuối cùng trời cũng bắt đầu đổ trận mưa to.
Tiếng mưa rào, từng trận từng trận lấn át nhau. Ngoài tiếng mưa, tấtcả mọi thứ đều yên tĩnh, không hề có sấm sét như ta tưởng, chỉ là mộtcơn mưa rất lớn. Mưa trận này rất thoải mái, thỏa thuê…
Đột nhiên ta cảm thấy mọi thứ đều thư thái. Giống như Hạ Hầu Tử Khâmnói, chỉ cần ta biết, hắn vĩnh viễn có thể chống đỡ được. Còn ta bây giờ đã hiểu tấm lòng của hắn, vậy thì ta còn quan tâm điều gì nữa? Cho dùhắn yêu quý, thương xót nàng ta như trước, ta cũng không quan tâm.
Cuối cùng, ta cũng biết chắc chắn, vì sao hắn ban tặng ta chữ ‘Đàn’.Cây đàn hương, một loại cây có sức sống mãnh liệt nhất, hắn hy vọng tacó thể giống như cây đàn hương, sống tốt trong chốn hậu cung lúc nàocũng ‘cá lớn nuốt cá bé’. Nó cũng có nghĩa là quý trọng, Hạ Hầu Tử Khâmquý trọng ta.
“Nghe tin nàng không sao, trẫm vui mừng xiết bao, tới Cảnh Thái cungđợi nàng từ rất sớm nhưng nàng lại không hồi cung, tới dịch quán trướcvì Hàn Vương.” Hắn nghiến răng nói.
Ta vui mừng, như vậy mới giống hắn, không phải sao? Ghen tuông khôngđồng nghĩa với không tin tưởng, bởi hắn để ý nên mới như vậy.
Ta càng trở nên áy này vì bụng dạ hẹp hòi lần ấy, nhoài người trongvòng tay hắn, nói nhỏ: “Hoàng thượng phải biết thiếp không về là vìngười. Thiếp tưởng Hoàng thượng không quan tâm, cho nên thiếp tức giận.” Câu nói cuối bỗng trở nên rất nhỏ, dường như đến bản thân ta cũng cảmthấy ngượng ngùng.
Cuối cùng hắn cũng cười: “Hai hôm sau, lúc nàng tới Thiên Dận cung,trẫm đã biết. Trẫm đã hạ quyết tâm, quyết định tin tưởng nàng.”
Trong lòng ta sửng sốt, hắn nói quyết định tin tưởng ta, cho nênchuyện lần này, dẫu Cố Khanh Hằng không kể cho hắn về tấm lệnh bàitrước, hắn cũng không hoài nghi. Thế nhưng ta vẫn còn chuyện giấu hắn.
Ngẩng lên, ta cố lấy dũng khí, nói: “Hoàng thượng, có phải vừa nãyngười nói muốn ban thưởng cho thiếp vì chuyện của Trương Lăng không?”
Hắn sững sờ giây lát rồi gật đầu, nói: “Nhớ, trẫm còn nói nàng muốn gi, trẫm đều đồng ý.”
Rời khỏi vòng tay hắn, ta nhìn vẻ ngạc nhiên trong mắt hắn, hít thậtsâu rồi nói: “Thiếp muốn Hoàng thượng không tức giận, người chỉ cần đồng ý với thiếp là người không tức giận.” Ta đứng lên, ngoái đầu lại mớinhớ ra, bình trà đã không còn nước.
Bên ngoài, trời vẫn mưa rất lớn, mưa chảy xuống mái hiên như thác nước.
Ta nghĩ một lát rồi ra ngoài cửa, lấy khăn tay thấm nước, do dự giâylát, cuối cùng lau sạch thuốc nước trên mặt. Cảm giác lạnh buốt, tronglòng ta thấp thỏm nhưng cũng thật ấm áp. Ta đã nói biết bao lần, làm thế nào để lau đi thuốc nước trước mặt hắn, nhưng chưa từng nghĩ sẽ như thế này, đơn giản, dễ dàng.
Ta xoay người lại, chầm chậm đi về phía hắn. Lúc tới cạnh bàn, ta lấy mồi lửa bên cạnh, định thắp sáng đèn. Ánh trăng ba nãy còn sáng, bâygiờ trời mưa, căn phòng lờ mờ, e rằng hắn sẽ không nhìn rõ.
Nhưng hắn bỗng nói: “A Tử, không cần thắp đèn!”
Ta giật mình, hoang mang nhìn hắn, song thấy hắn đã bước tới bên cạnh ta từ lúc nào, ôm ta vào lòng, nói nhỏ: “Trẫm biết!”
Đầu ngón tay run run, ‘kịch’ một tiếng, mồi châm lửa rơi xuống bàn, ta run giọng hỏi hắn: “Hoàng thượng biết khi nào?”
Hắn khẽ cười. “Đêm hôm đó, trẫm qua Cảnh Thái cung, nàng cũng chưa bôi thuốc, trẫm đã nhìn thấy.”
Ta sửng sốt, buột miệng nói: “Nhưng Hoàng thượng nói đêm đó người không châm đèn, còn đụng mạnh vào chân bàn.”
Hắn vẫn cười. “Đúng thế, đụng thật mà. Đụng rồi mới châm đèn.” Hắnngừng giây lát, lại nói: “Trẫm đã nghi ngờ từ lâu, bởi Triêu Thần nóikhi nàng rửa mặt, chải đầu, trước nay đều không cho người khác hầu hạ.”
Đúng vậy, Triêu Thần là người của hắn, chi tiết ấy, hắn nhất định sẽ biết.
“Còn lần Diêu Chấn Nguyên gặp thích khách, một đội thị vệ ngự lâmquân bị trẫm bí mật xử tử, bọn chúng đều nói, trước lúc chết, Diêu ChấnNguyên có gặpnữ tử. Trẫm hiểu Diêu Chấn Nguyên, không phải mỹ nhân thìhắn không thèm nhìn, đừng nói sẽ nhẫn nại, dừng lại thương lượng điềukiện với nàng.” Khóe miệng hắn lộ ra nụ cười như có như không.
Thế nhưng ta vẫn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. “Vậy vì sao Hoàngthượng không lật tẩy thiếp? Hôm đó người còn nói nếu thiếp lừa gạt người nữa, người sẽ hận thiếp…”
Hắn khom người, vùi mặt vào cổ ta, cười nói: “Trẫm đã dốc ruột dốcgan với nàng, nếu nàng còn định tiếp tục giấu trẫm, dĩ nhiên trẫm sẽ hận nàng. Hơn nữa, trẫm không phải đã cho nàng cơ hội rồi sao? Nếu không,sao phải nói đợi chuyện của Trương Lăng giải quyết xong, trẫm sẽ banthưởng hậu hĩnh cho nàng. Trẫm còn nói trẫm muốn gì, trẫm đều cho nàng.”
Ta sững người, hóa ra hắn đã dự tính từ lâu, đến đường lui hắn cũngđã nghĩ cho ta, chỉ đợi ta nhân cơ hội này mà thẳng thắn với hắn. Tatrước nay không biết hóa ra hắn lại để tâm tới ta như vậy.
Trong lòng xúc động, nhỡ may ta vẫn không thẳng thắn, hắn sẽ như thếnào? Ta nghiến răng, nếu thật sự như vậy thì ta cũng không xứng đángđược hắn yêu, chẳng phải ư?
Trong lòng rung động, ta hỏi hắn: “Hoàng thượng không hỏi thiếp vì sao ư?”
Song hắn nói: “Bây giờ trẫm không hỏi.”
Hít một hơi thật sâu, ta xoay người, nhón chân rồi hôn lên môi hắn,nói: “Hóa ra thiếp không cần lo lắng về phía Hoàng thượng. Chỉ người mới là kẻ đa mưu túc trí nhất.”
Hắn khẽ cười rồi hôm lại ta, vừa hôn vừa nghiến răng, nói: “Không được dùng kính ngữ với trẫm nữa!”
Ta cười nói: “Nhưng thiếp quen rồi.”
Hắn đã bế ta lên, sải bước đi về phía giường, cúi đầu nhìn ta, nói: “Vậy thì thay đổi!”
Nhẹ nhàng đặt ta lên giường, hắn thở gấp vài hơi nhưng không cúingười. Bàn tay hơi run run, cảm giác nóng bừng lan ra trong không khí…Hắn… vẫn đang âm thầm chịu đựng điều gì?
Ta ra sức kéo người hắn thấp xuống, khẽ nói bên tai hắn: “Thiếp nhớkhi ấy Hoàng thượng từng nói, trẻ con với chàng là một loại là tráchnhiệm, một loại là mong chờ. Hoàng thượng, hãy ban cho thiếp một đứa con nhé!” Ta muốn sinh con cho hắn, thật sự muốn.
Cảm nhận rõ cơ thể hắn khẽ run lên, hắn cúi đầu hỏi ta: “Nàng thật sự mong muốn?”
Ta gật đầu, gật thật mạnh. Ta yêu hắn, vì sao không muốn?
Hơi thở của hắn dần trở nên gấp gáp, cơ thể cũng càng lúc càng nóngbừng. Ta ôm lấy hắn, vụng về hôn lên cành tai hắn. Toàn thân hắn runrẩy, khom người hn vào cổ ta.
Hắn thở hổn hển. “A Tử, hôm nay trẫm muốn nàng, e là sau này nàng sẽ hận trẫm.”
Lời của hắn khiến ta sửng sốt, nhưng ngay lập tức ta lại ra sức lắcđầu, nghiến răng nói: “Không đâu, bất luận là lúc nào, thiếp cũng khônghận chàng, tuyệt đối không.” Sao hắn lại nói những lời kỳ lạ như vậy?
Sao ta có thể hận hắn? Dẫu ngày mai hắn rời khỏi đây, ban ơn mưa móccho tất cả tam cung lục viên, ta cũng sẽ không hận, bởi ta hiểu rõ, đâylà trách nhiệm của một vị đế vương.
Ta yêu hắn, sẽ không đòi hỏi phần tình cảm không thể cầu. Ta là Tang Tử, không phải Dao phi.
Ta yêu hắn, thương hắn, ta có thể đấu tranh vì hắn, cũng có thể thulại những cái gai vì hắn, sao ta có thể hận hắn? Ta nghĩ, nếu mẹ ta thật sự yêu cha ta thì bây giờ ta có thể lĩnh hội một cách sâu sắc tất cảmọi điều bà đã làm năm đó. Cho dù ngốc nghếch hơn nữa, đây chỉ vì bà đãyêu. Vì vậy, dù phải trả giá bằng mọi thứ, bà cũng không hối tiếc.
Nhìn vào mắt hắn, tất cả đều là nỗi đau, đến mức ta cũng cảm thấy rất đau lòng.
Hắn ôm chặt ta, hôn ta nhưng miệng vẫn hỏi: “Nếu có một ngày nào đótrẫm không còn ở bên cạnh nàng, nàng cũng không hận trẫm chứ?”
“Hoàng thượng…” Ta kinh ngạc, vì sao lời nói của hắn khiến ta cảmthấy sợ hãi? Hai tay ôm lấy mặt hắn, ta vội nói: “Thiếp không chỉ có một mình, vì thiếp có chàng. Chàng cũng không chỉ có một mình, vì thiếp sẽkề vai chiến đấu bên chàng.”
“A Tử!” Hắn đau đớn gọi tên ta, mỉm cười một cách khó khăn, “Cám ơn nàng!”
Đây là lần thứ hai hắn nói cám ơn ta nhưng vì sao nước mắt ta cứ tuôn trào, không thể ngăn lại?
Câu nói ‘cảm ơn’ này, thậm chí còn sức nặng hơn cả câu nói: “Ta yêu nàng!” Thật lạ lùng, vì sao ta lại có cảm giác đó?
Ta trở nên run rẩy, nhưng cơ thể hắn càng nóng bừng. Tay run run, tacởi long bào cho hắn, sau đó là áo lót, ngón tay lướt qua lồng ngựctráng kiện, cảm nhận được lớp mồ hôi nhễ nhại của hắn.
Tay hắn cuối cùng cũng không kiềm chế được, đưa tay kéo áo ta, hơithở gấp gáp nhưng hắn vẫn nói: “Sau này, vẫn cứ phải bôi thuốc nước. Tội khi quân, trẫm không bảo vệ được nàng.”
Được, được, ta gật đầu. Nếu hắn đã biết, bôi thuốc thì thế nào chứ?Cho dù bôi cả đời thì làm sao? Ta vẫn bôi như trước, thoải mái, yên tâm.
“Ưm…” Hắn khẽ rên một tiếng, đưa tay cởi áo trên người ta, hai cơ thể cuối cùng dán chặt vào nhau. Bụ của hắn thật nóng khiến hơi thở của tabất giác trở nên nặng nề. Hắn dùng đầu gối tách hai chân ta ra, còn tachỉ thấy trống ngực đập liên hồi, nhưng hôm nay ta không trốn tránh. Còn nhớ hôm đó ở Thượng Lâm uyển, hắn cưỡng ép ta, muốn ta song ta lại ratay, tát mạnh hắn một cái. Ha, bây giờ nhớ lại, chuyện đó thật như mộtgiấc mơ. Còn lúc này, ta lại khao khát hắn muốn ta…
Hắn ra sức ôm lấy ta, giọng nói run rẩy: “Hôm nay trẫm đang làm mộtchuyện không hề lý trí..” Hắn rất khó chịu, hắn vẫn đang âm thầm chịuđựng điều gì đó.
Nhưng dù hắn phải âm thầm chịu đựng gì đi nữa thì hắn cũng là một nam nhân.
Ta cố gứng không nghĩ tới những lời nói của hắn, bởi mỗi câu nói đều khiến ta cảm thấy sợ hãi.
“Hoàng thượng…” Ta gọi hắn bằng giọng nói cuốn hút.
Hắn nghiến răng, cuối cùng hôn ta bằng một nụ hôn thật sâu. Nhưngđúng lúc này, nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân ai đó, ta chỉ cảmthấy sửng sốt. Đây là lãnh cung, lúc này còn có ai tới chứ? Triêu Thầnư? Chẳng phải nàng ta đang trông chừng ở bên ngoài sao?
Rõ ràng hắn cũng cảm nhậ được sự khác thường ở bên ngoài.
Người kia chạy đến cửa nhưng không vào, chỉ gấp gáp nói: “Hoàngthượng, Dụ Thái phi đột nhiên tới Dao Hoa cung, lúc này đang gây rối ởđó, nghe nói còn… còn cào rách mặt Dao phi nương nương.”
Là giọng nói của Lý công công.
Ta chỉ cảm thấy trong lòng sửng sốt, Dụ Thái phi và Dao Phi. Cục diện như vậy, Hạ Hầu Tử Khâm không ra mặt không được. Tất cả mọi người đềucho rằng hắn đang ở Thiên Dận cung, chẳng phải ư?
Người ở phía trên ta hơi sầm mặt nhưng vẫn nhanh chóng đứng lên. Tangập ngừng giây lát, vội bò dậy, mặc áo cho hắn. Hắn hít thật sâu, tanhìn thấy mặt hắn đỏ ửng, không kìm được đưa tay ra xoa xoa, nhưng toànthân hắn run rẩy, vội kéo tay ta, trầm giọng nói: “A Tử, đừng làm loạn!”
Không biết vì sao, nghe thấy câu nói này của hắn, ta lại muốn bật cười.
“Trẫm không thể tới thăm nàng mỗi tối, trẫm để lại Triêu Thần chonàng.” Hắn vừa nói vừa đứng lên, rồi lại xoay người kéo chăn, đắp lênngười ta. Nhìn sâu vào mắt ta, hắn quay người rời đi.
Khoảnh khắc cửa mở, ta thấy bên ngoài trời vẫn mưa rất to. Ta càngcảm thấy kỳ lạ. Dụ Thái phi đang yên đang lành sao lại chạy tới Dao Hoacung của Dao phi gây chuyện?